Thái Giám Tái Sinh Trở Thành Tú Bà

Chương 13



18.

Động tĩnh lớn như vậy, người càng lúc càng tụ tập, tự nhiên khó tránh khỏi tai ương. Có kẻ không ăn no liền muốn cướp, không đánh đập kẻ yếu thì cũng tụ tập gây sự. Nhưng để tránh phiền phức cho ta, Liễu Kiều Nhi dẫn các cô nương mặc toàn đồ thô kệch đứng ở đuôi xe đối đầu với đám người.

Nạn dân: "Đã có dư, vì sao không cho chúng ta ăn no!"

"Đúng vậy! Keo kiệt như vậy thà đừng cho nữa!"

"Nữ tử đúng là nhỏ mọn! Ai thèm để ngươi dắt mũi như chơi đùa với chó!"

...

Mắng chửi om sòm, mùi hôi thối xông thẳng vào mũi. Liễu Kiều Nhi mặt không đổi sắc, thong dong ứng phó.

"Muốn ăn no cũng được, theo giá thị trường hiện nay, năm mươi văn một cái màn thầu, đủ rẻ rồi, muốn mấy cái?"

Nạn dân đỏ bừng mặt: "Ngươi không phải đang làm việc thiện sao! Lại còn đòi tiền?!"

Thúy Nương nhổ một bãi nước bọt, chống nạnh mắng: "Ngươi cũng biết là việc thiện, nhà nào làm việc thiện lại bao ăn no cho người khác? Ngươi là quỷ đói đầu thai à? Chi bằng sớm tự kết liễu, làm ma còn hơn làm tên ăn mày vô liêm sỉ!"

Không ai đáp lời.

Liễu Kiều Nhi dứt khoát chơi lớn: "Nếu ta keo kiệt, ở đây ai cũng đừng hòng ăn một miếng màn thầu, cười nhạo nữ tử keo kiệt nhỏ mọn trước, chi bằng nghĩ xem đám nam tử các ngươi đã bớt mấy miếng ăn cho con cái, vợ con, cha mẹ mình? Các ngươi hào phóng, sao lại bán con mà không bán mình?..."

Nàng thay đổi hẳn, như bá chủ một phương, mặt đỏ tía tai thể hiện sự dũng cảm lanh lẹ của mình. Dần dần, nạn dân an phận thủ thường, cứ đến giờ ăn là há miệng gọi nương nương.

"Đa tạ các nương nương ban ân, đa tạ các nương nương cứu mạng."

Hai mươi tám vị cô nương, hai mươi tám vị nương nương.

Rất lâu sau này, Liễu Kiều Nhi mới nói thật với ta, kỳ thực chân run như cầy sấy. Nhưng dù sợ đến mấy, phát hiện cũng chỉ có vậy. Thế nên cho dù có người dám g.i.ế.c người cướp của, khi bị c.h.é.m đầu, các cô nương cũng dám trừng mắt mà nhìn.

"Đáng đời! Bảo bọn chúng diệt hết nhân tính đi cướp trẻ con mà ăn!" Tam Nha ôm đứa bé, nhổ nước bọt.

"Tuy rằng người không vì mình trời tru đất diệt, nhưng chỉ vì mình thì đáng giết!" Thúy Nương bĩu môi.

"Đúng vậy! Cứ tưởng không có vương pháp thì có thể làm càn! Còn có chúng ta trừ gian diệt bạo nữa!" Liễu Kiều Nhi thay ta vá áo, trên mặt đầy vẻ phẫn nộ.

Bớt đi sự yếu đuối, thêm vào sự cứng rắn.

Nữ tử à, cũng như thế gian này, đều đã thay đổi.

Liễu Kiều Nhi lại cười ta, vạn sự mà không đổi, đó là đồ ngốc, giống như hoa nở từ đất ngọt và đất đắng, định sẵn là không giống nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

19.

Ba tháng sau, còn cách Kinh thành ba ngày đường.

Liễu Kiều Nhi thần thần bí bí hỏi ta, có muốn đào hay không.

Đào cái gì? Đương nhiên là số vàng đó rồi

Ta nghĩ một lát, tạm thời đừng manh động. Đoạn đường này động tĩnh quá lớn, trong đám nạn dân khó tránh khỏi có người của các phe phái trà trộn vào.

Vừa dứt lời, Tam Nha đã vội vã chạy đến: "Phương Phi tỷ muốn sinh rồi!"

Trong doanh địa nhất thời náo nhiệt hẳn lên, các cô nương sốt ruột như lửa đốt, hết chạy ra lại chạy vào. Hộ vệ thì uống rượu nói chuyện, nạn dân thì nhìn nhau, quái đản lại quỷ dị.

Kiếp trước ta ở trong cung đã thấy rất nhiều cảnh nương nương sinh con, tiếng kêu khóc thảm thiết thê lương, m.á.u tươi đầm đìa, bà đỡ v.ú em giỏi nhất, chỉ chờ đứa trẻ trong bụng thuận lợi ra đời.

Hoàng đế khen ngợi an ủi vài câu tượng trưng, nâng đỡ địa vị rồi tặng chút lễ, sờ đứa trẻ một cái rồi buông tay mặc kệ. Đứa trẻ trong cung, sinh ra đã mang theo sứ mệnh lấy lòng Hoàng đế, nhận được thánh tâm thì muốn gì có nấy, nếu chẳng may bị ghét bỏ thì ngay cả ta cũng không bằng.

Khi tiếng khóc oa oa vang lên, ta sợ đến run rẩy. Đứa trẻ này không cần tranh sủng, sinh ra đã có người thương yêu.

Ta nghĩ.

Phương Phi thực sự suy yếu, vừa thấy ta lại có sức lực, "Ngọc ma ma, ta có thể cầu xin một ân điển không?"

"Ngươi nói đi."

"Nếu có thể, xin ma ma cho đứa bé một thân phận lương tịch."

Hiện trường đều hít vào từng ngụm khí lạnh, bản thân Phương Phi vẫn là tiện tịch. Yêu cầu của nàng không khác gì nằm mơ giữa ban ngày. Nhưng ta nghĩ một lát, vẫn đồng ý.

"Hy vọng ngươi có thể làm một người mẹ tốt."

Ngay cả là nàng, ta cũng đồng ý. Tiếng khóc mừng của các cô nương dần dần nhấn chìm tiếng khóc của trẻ con. Ngay cả hộ vệ cũng sụt sùi rơi lệ.

"Một đường nhìn thấy nhiều người thật giống như châu chấu, ta cứ tưởng mình tê liệt sắp c.h.ế.t rồi."

"Vợ sinh con ta còn chưa kích động như vậy, tiếng khóc của đứa bé lớn như vậy, cha của nó thật là có bản lĩnh."

Hoang phế trung sinh cơ, giống như ánh sáng rọi xuống đầm lầy hắc ám, sẽ cho người ta một loại hy vọng mơ hồ.

Nữ tử sinh con là việc làm vô cùng vĩ đại của người phàm. Nhưng vì sao mỹ danh lại chỉ đội lên đầu nam tử?

Sau này ta nghĩ thông suốt, quyền chủ đạo ở trong tay ai, ai mới là chủ nhân. Nữ tử so với một con người, càng giống như một hoàn cảnh, hoàn cảnh bị đàn ông khống chế, bị người ta c.h.é.m g.i.ế.c mặc tình.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com