Hành động của Duệ Vương cực kỳ nhanh chóng, không chỉ g.i.ế.c c.h.ế.t Thế tử Văn Tín Hầu mà còn giữa đường diệt luôn cả Văn Tín Hầu đến điều tra hung thủ.
Lần này, phe cánh Thái tử mất đi nguồn tiền làm chỗ dựa, nhất thời đã bị rút đi phần nào tự tin. Trong kinh thành càng thêm chướng khí mù mịt.
Duệ Vương rất vui vẻ, đến hồi báo ta.
"Không có gì để tặng, chỉ có pho tượng Quan Âm nghìn tay này. Không đáng bao nhiêu tiền, mong là ngươi thích."
Ta nhìn pho tượng ngọc cao gần nửa người, nhất thời rơi vào trầm tư. Kiếp trước ta cũng từng nhận một pho tượng Quan Âm như vậy nhưng nó lại nứt vỡ trong tay ta. Vì thế, ta bị phạt hai mươi gậy.
Tân đế biết rõ không phải lỗi của ta nhưng thế gia cố ý răn đe hắn, vì vậy ta là đối tượng tốt nhất để ra tay, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Ta nằm chưa được nửa tháng đã bắt đầu hầu hạ hoàng đế, bởi vì hắn không chịu nổi người khác tay chân vụng về.
Ta nhịn đau chịu đựng hơn nửa năm, vết thương ở m.ô.n.g vẫn chưa lành, cho đến khi ta phát hiện ra "chứng cứ phạm tội mưu nghịch" của thế gia.
Cho đến ngày thế gia bị diệt, rốt cuộc m.ô.n.g ta mới lành hẳn.
Hiện giờ nhìn lại tượng Quan Âm, ta lại sinh ra một loại cảm giác không biết hôm nay là ngày gì. Ta và Quan Âm, tất nhiên chỉ có thể giữ lại một mà thôi.
Ngoài ra, Duệ Vương còn đưa cho ta một tờ khế ước.
"Khế đất của Vạn Xuân Các, tìm thấy trong phủ của Văn Tín Hầu."
Hắn đang phô trương thực lực của mình. Ta cũng không dài dòng, đưa lại cho hắn hai túi lớn đầy vàng vụn.
"Vạn ma ma và Văn Tín Hầu có thể làm kho tiền cho Thái tử, chỉ dựa vào thanh lâu thì không đủ, những thứ này mới là chủ yếu, hơn nữa chỉ là số lượng trong mười ngày, nếu thời gian lâu hơn, mấy trăm rương cũng có."
Duệ Vương giật mình, nhìn ta như nhìn thấy một vị tài thần.
"Cái gì mà số lượng trong mười ngày? Những thỏi vàng này sần sùi không bằng phẳng, chẳng lẽ là phát hiện mỏ vàng tư nhân?"
Uyển Thành có mỏ vàng, do Hoàng đế chỉ định quan viên quản lý vận chuyển. Ta lắc đầu, hắn lập tức phản ứng.
"Vậy là từ trong mỏ quan mà trộm giấu, biến thành của mình? Những người này thật to gan."
Ta cười rất vui vẻ.
"Gan của ngươi còn lớn hơn bọn chúng một chút."
Cả người hắn run rẩy, theo bản năng muốn từ chối, ta trực tiếp nói:
"Dù sao lão tử nhà ngươi cũng sắp đi đời, hà tất phải giữ chút hiếu tâm nghĩa khí mà tự tìm phiền phức cho chính mình.”
[Nhân bất thống binh, nghĩa bất tụ tài, thiện bất kinh thương. Bất võ, vô năng đạt dã]*. Hắn sớm đã hiểu.
(*) Nhân bất thống binh: Người có lòng nhân từ thì không nên dẫn binh (vì nhân từ quá thì khó quyết đoán, khó dùng trong chiến tranh).
Nghĩa bất tụ tài: Người sống nghĩa khí thì không tích lũy của cải (vì họ hay giúp đỡ người khác, không mưu cầu tiền bạc).
Thiện bất kinh thương: Người hiền lành thì không làm ăn buôn bán (vì thương trường là chiến trường, cần mưu mẹo và thủ đoạn).
Bất võ, vô năng đạt dã: Không biết dùng vũ lực thì không thể đạt được thành tựu lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ánh mắt hắn nhìn ta lại thay đổi, cẩn trọng lại cảnh giác.
"Ngươi thẳng thắn như vậy, không sợ ta trị tội sao?"
Ôi chao, hắn đang khen ta đấy à.
Hắn muốn trị tội, ta không có lỗi cũng là có lỗi, nếu không muốn, ta sai sót trăm chỗ, hắn cũng có thể che chở cho ta. Mấu chốt là giá trị của ta có đủ hay không.
"Sợ cái gì, đó là cả một mỏ quặng đấy."
Ta nhún vai, hắn nhìn chằm chằm vào ta, một lúc lâu sau thì thở dài một hơi.
"Cũng được, chuyện này để ta nghĩ thêm.”
"May mắn thay, người ngươi chọn chính là ta. Ngươi càng che giấu, ta càng cẩn trọng, thẳng thắn như vậy, ta lại càng yên tâm. Chỉ là, ta còn một vấn đề, ngươi muốn cái gì?"
Ta muốn cái gì sao? Hỏi đúng trọng tâm rồi. Ta mỉm cười khiến hắn rùng mình.
"Tự do. Tự do thực sự."
"Tự do?"
Sắc mặt hắn ngưng trọng, đột nhiên nở nụ cười nhu hoà. Đây là lần đầu tiên ta cảm nhận được nam nhân mạnh mẽ này dường như có một trái tim ấm áp.
"Là một thứ tốt. Tương lai, ta sẽ cho ngươi." Hắn nói.
Lời của quân chủ chẳng phải nói chơi. Trong lòng ta nhất thời thả lỏng một chút. Nhưng lúc đó ta không hiểu, có những quân chủ thực sự không phải quân, đến khi hiểu ra thì đã quá muộn.
Trước khi đi, hắn để lại cho ta một đội ám vệ.
"Chiều nay ta sẽ đi. Bên ngoài không yên ổn, thân thủ của bọn họ không tồi, bảo vệ thanh lâu này không thành vấn đề."
"Nhanh như vậy sao?" Ta không hiểu.
Hắn cười lạnh: "Chuyện của Văn Tín Hầu đã ầm ĩ lên rồi, thêm vào đó phụ hoàng lại bệnh nặng, ta nhận được ý chỉ hồi kinh hầu bệnh."
Ta cười: "Sao thế? Thái tử chưa từ bỏ ý định à?"
Hắn gật đầu.
"Mất cái túi tiền lớn như vậy, đổi lại là ai cũng phải sốt ruột. Ngươi cẩn thận một chút, hắn nhất định là muốn điều tra ra ngươi ở đây."
Ta lười biếng tựa vào bên cửa sổ, nhìn vầng thái dương trên cao, dần bị một mảnh mây đen bao phủ, bật cười ra tiếng.
"Biết rồi. Cũng nên đến lượt túi tiền của ngươi phồng lên rồi."
Hắn vui vẻ, nhưng hắn không nói khối kim bài kia vừa xuất hiện, e là Thái tử đã nhận được tin tức, qua qua lại lại rồi sẽ đoán ra vài phần thôi.
Lần này đến kinh thành, tiền đồ của hắn cũng là một mảnh u ám. Cứ như vậy, ta và hắn thật sự đồng tâm hiệp lực.
Tara hiệu cho hắn cứ việc yên tâm, lại nở nụ cười đến mức không kiêng nể gì.
"Ngươi quên rồi sao, trong tay ta vẫn còn có một người đây."
"Tốt. Khối kim bài của ta tuy không đáng tiền nhưng ngăn người thì chắc chắn được. Ngươi bảo trọng."