Bây giờ ta đã hiểu, một sủng thiếp như Hứa Dao làm sao có thể che mắt thiên hạ mà câu kết với Phương Phi, hóa ra là còn có người đứng sau hỗ trợ.
Thỏa thuận xong xuôi, Hứa Dao nói với ta một tiếng xin lỗi, nàng ta cũng là lo sợ lộ tẩy nên cố ý giấu diếm, bảo ta đừng trách Phương Phi.
Ta lắc đầu, thở dài.
"Ngươi nói muộn rồi, nàng ta đã bị ta đuổi đi."
26.
Ngày khai trương Hồng Hạnh Lâu, người đến như trẩy hội. Hai mươi tám vị nương nương… không, giờ thanh lâu này treo bảng hiệu là hai mươi tám vị thiên tiên. Ai nấy đều xinh đẹp rực rỡ, xiêm y tung bay, hoa điền trên trán, eo thon như liễu. Khiến bá tánh kinh thành m.á.u nóng sôi trào, ngứa ngáy khó nhịn, truyền tai nhau không ngừng.
"Mấy cô nương ở Uyển Thành này thật lớn mật lại linh động, nhiều trò hay ho mà chỗ ta không có! Nhất định phải so sánh cho bằng được, xem ai hơn ai!"
…
Bảng hiệu vừa treo lên, ta liền vỗ tay dẫn đầu: "Do thánh thượng đích thân ban bảng, cho phép nữ tử trong thanh lâu này ỷ sủng mà kiêu, chỉ bán nghệ không bán thân, xin các vị khách quan thương xót giữ phận."
Hoàng đế chỉ nói mở tiệm, chứ có chỉ định mở loại nào đâu.
"Hừ, có linh động đến mấy mà không được sờ vào thì hay ho cái gì!"
"Ngươi điên rồi sao? Đó là do Bệ hạ đích thân viết!"
"Ờ… Đi thôi đi thôi!"
…
Trong nháy mắt, cửa ra vào lạnh ngắt. Lúc Duệ Vương dẫn theo Tô Văn đến, chỉ còn lại vài con chim sẻ líu ríu.
Tô Văn che miệng cười trộm, "Ngọc ma ma cần gì phải cau mày, chúng ta đến cũng là khách mà."
Duệ Vương cũng cười, "Đi thôi, ta mang theo một vò rượu ngon, hôm nay không say không về."
Say thì không thể say, vừa ngồi xuống, bên ngoài đã có một đám người hùng hổ đi vào. Người đi đầu mặc một thân áo trắng ngà thêu hoa văn ẩn, tuấn nhã vô song, khóe miệng treo nụ cười nhàn nhạt, chỉ là đôi mắt kia sâu thẳm khó lường. Vừa nhìn đã biết là một kẻ khó đối phó.
"Nghe nói Hồng Hạnh Lâu khác biệt một trời một vực, có hai mươi tám vị thiên tiên, bản cung đặc biệt đến mở mang tầm mắt."
Ồ, cuối cùng cũng không nhịn được nữa rồi, Thái tử gia à.
Ta lập tức vui vẻ, gọi các cô nương lên biểu diễn tài nghệ sở trường của mình. Thái tử đại giá quang lâm, sao có đạo lý không làm thịt một trận cho được.
Bàn tròn tám thước, Duệ Vương đối diện với Thái tử, ta và Tô Văn ngồi đối diện nhau. Bên ngoài ồn ào một lát cũng ngồi đầy người, thái tử hướng về ta cong môi cười.
"Náo nhiệt như vậy, Ngọc ma ma nên cảm tạ bản cung thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta nâng ly, cười còn diễm lệ hơn cả hắn, "Lấy rượu thay trà, uống cho đã đời, hôm nay nô cùng điện hạ uống một trận thật sảng khoái."
Uống không được một chút nào. Hắn đoan trang làm bộ nhấp môi, lại nói ra vô số lý do để ta uống cạn.
Duệ Vương dần dần đen mặt, "Thái tử đến đây, chẳng lẽ chỉ để xem người ta uống rượu?"
"Ngũ đệ bận rộn thì có thể đi trước. Ồ, bản cung nhớ ra, lúc đến Phụ hoàng tuyên ngươi vào điện có việc, ài, uống chút rượu, đầu óc đều hồ đồ cả rồi."
Bên ngoài một tên công công đội mũ lệch vội vàng chạy vào tuyên đọc khẩu dụ, gấp đến mức suýt tè ra quần. Không cần nói cũng biết trò trẻ con nhưng lại rất có ích, Tiết Thính Tụng mặt đen như Bao Công, chỉ có thể tạm thời rời đi.
Ván này, Thái tử thắng trước.
Tô Văn ngồi không yên, có thể thấy được sự áp bức của Thái tử mạnh mẽ thế nào, ta liền bảo nàng có việc thì cứ đi trước. Tiện thể cùng đưa hai thị vệ Tiết Thính Tụng ra ngoài.
Cửa vừa đóng lại, Thái tử cúi đầu cười lạnh.
"Ngọc Hoa Tri, lá gan của ngươi cũng lớn thật, tiền và người của bản cung mà ngươi cũng dám động!"
27.
Những chuyện này chỉ là suy đoán, không hề có chứng cứ. Ta uống đến toàn thân ấm nóng, không nhịn được mà bật cười.
"Đường đường là điện hạ cao quý, sao có thể tùy tiện vu oan, ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, vai không thể gánh tay không thể nâng, làm sao động đến người và tiền của điện hạ được?"
"Thật sao? Mấy hôm trước, bản cung vô tình nhặt được một đôi mẹ con cũng từ Uyển Thành đến, người tên là Phương Phi, nói lại không phải có chuyện như vậy."
Bình rượu rơi xuống, ta cúi người nhặt, Thái tử đột nhiên ở trên đầu ta, âm trầm lên tiếng.
"Bản cung cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là quy thuận ta, hoặc là đưa ngươi cho đệ đệ của bản cung làm quỷ thiếp."
Ta ngẩng đầu, trong mắt ngấn lệ, tràn đầy vẻ tổn thương.
"Chết rồi còn chỉ có thể làm thiếp? Ồ, không phải, ta thương nàng là cô nhi còn mang theo một đứa bé, bỏ ra một số tiền lớn làm lương tịch, nàng lại dám nói xấu sau lưng ta? Sớm biết vậy đã giữ lại cả đời làm kỹ nữ!"
"Ngọc Hoa Tri! Ngươi muốn chết, bản cung thành toàn cho ngươi."
Kẻ gánh tội thay là Vạn ma ma, người làm việc là đám mật thám ăn mày của ta, ở Uyển Thành có người của Duệ Vương che chở, ta chỉ là một nữ tử mềm mại, lòng dạ độc ác một chút mà thôi. Tìm không thấy chứng cứ là do ngươi vô dụng.
Ta nhún vai không hề sợ sệt, ngón tay Thái tử siết chặt, nhưng hắn không dám thật sự g.i.ế.c ta.
"Có gan lắm. Nghe nói ngươi còn chưa tiếp khách, nếu đã như vậy, cho phép ngươi theo bản cung, sau này làm một Trắc phi hưởng thụ vinh hoa phú quý, dù sao thì cũng tốt hơn nhiều là làm một ma ma vô dụng."
"Chỉ có vậy thôi ư? Duệ Vương còn có thể cho hơn của ngươi nhiều."
Thái tử nổi hứng, "Hắn cho cái gì?"
Ta nhướng mày, đáp lại từng chữ từng chữ, "Thiên hạ này!"