May mắn thay, việc làm ăn trong thanh lâu ngày càng phát đạt.
Tân đế đăng cơ, vạn vật đổi mới. Là công thần, ta cũng được tuyên vào điện, luận công ban thưởng. Chỉ là ánh mắt khinh miệt không ngừng quét tới, các đại thần không khỏi châm chọc ta một trận.
"Hay cho một cái thanh lâu biến thành cái dạng gì rồi, thê tử của thần cứ ba ngày lại chạy đến đó một lần, quả thực là ô uế."
"Đúng vậy! Bệ hạ minh giám, Hồng Hạnh Lâu của Ngọc Hoa Tri không biết đã gây ra bao nhiêu tai họa, trong nhà thần cũng không có ai quản lý, gia phụ suốt ngày kêu khổ than mệt, sau khi đến đó thì luôn tấm tắc nói tốt, quả thật nực cười."
"Thần tán thành, xin Bệ hạ theo quy chế mà xử phạt!"
Tân đế hoàn toàn không để ý, sau đó tuyên các thê tử của các đại thần vào điện, hỏi ý kiến của các nàng. Các đại thần tức điên.
"Đâu có đạo lý nào mà nữ tử vào điện lựa chọn!"
Sau đó bị thê tử mình túm tai quát lớn.
"Sao chỉ cho phép nam tử tìm hoa hỏi liễu, thiên hạ có luật pháp nào quy định nữ tử không được nghỉ ngơi lại sức? Nữ tử không phải là người sao? Không thể có một chút an bình sao?"
"Cái gì mà thanh lâu, đó gọi là Hồng Hạnh Lâu, Hồng, tự nhiên là lầu của nữ tử, nữ tử không vào thì để cho ngươi vào à?"
Xương Vương phi cũng bước vào, uể oải nói theo: "Trước cửa nhà quả phụ quá nhiều thị phi, cho nên có một nơi tụ tập của nữ tử, quả phụ như ta mới có thể an toàn."
...
Ồn ào thật đấy, đây là cuộc đối đầu giữa nam tử và nữ tử nhưng mà sáng khoái. Cũng là cuộc giao tranh giữa thế tục cũ kỹ và làn sóng tư tưởng mới. Cuối cùng, Hoàng thượng vỗ bàn, định đoạt mọi chuyện bằng một câu:
"Đã có thanh lâu giúp đỡ nam tử, cũng nên tồn tại Hồng Lâu hỗ trợ nữ tử."
31.
Đáng tiếc thay, số mệnh của Bệ hạ lại quá ngắn ngủi. Mới ba tháng đã băng hà. Nhưng cũng chẳng sao, bởi vì trong triều còn có một vị tỷ tỷ của Duệ Vương tên là Tiết Thính Ly phụng chiếu đăng cơ.
Nam tử trong thiên hạ đều trầm mặc. Nữ tử thì lệ rơi đầy mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta sớm nên nghĩ đến mới phải. Tính tình Duệ Vương tỉ mỉ, không thích nữ tử, làm việc lại vô cùng cẩn trọng chặt chẽ, vừa hiểu rõ sự vất vả của nữ tử lại tường tận về sự phát triển của nam nhi, cố ý nâng cao địa vị của nữ tử để kiềm chế đám thần tử thối nát.
Hắn còn thân mật khoác tay với Tô Văn nhưng lại không chịu trách nhiệm. Tô Văn sớm đã biết thân phận của nàng, có lẽ còn là Tô Văn giúp đỡ che giấu mới có thể che mắt được thiên hạ, ngay cả đôi mắt của ta cũng không nhận ra nàng là nữ nhi.
Tân đế tươi cười rạng rỡ, hẹn ta đánh cờ đàm luận.
"Trẫm nói năng luôn giữ lời, tự do này, Hoa Chi thấy thế nào?"
Nàng là muốn nói, nữ tử và nam tử được hưởng đãi ngộ như nhau, cũng có thể tham gia khoa cử, làm quan trong triều cùng nam tử , bất kể văn hay võ.
Tô Văn vừa được thăng làm Viện thủ Thái y viện chính là một ví dụ. Ta liếc mắt đưa tình với nàng.
"Ngươi không muốn thả ta đi sao? Ta muốn tự do của riêng mình. Kiểu du sơn ngoạn thủy, rong chơi khắp thiên hạ đó."
Kiếp trước ta tranh quyền đoạt thế, một lòng ủng hộ Hoàng đế, đã quá mức khổ sở rồi. Kiếp này ta chỉ muốn rong ruổi sơn thủy, tiền tiêu xài không hết, ngắm nhìn cảnh sắc không thôi. Tuy là thân nữ nhi, cũng không ảnh hưởng đến việc ta thưởng thức thêm chút nam sắc nữ sắc.
"Ngươi trách trẫm lừa gạt ngươi ư? Nữ tử làm nên chuyện khó hơn nam tử gấp trăm lần, chẳng qua trẫm chỉ dùng cách của nam tử để bản thân được thoải mái hơn thôi, chẳng phải đây là điều ngươi giỏi nhất sao? Ta cứ tưởng ngươi sẽ khen ngợi mới phải."
Ta khựng lại. Nàng khẽ thở dài một tiếng, tiếp tục than thở.
"Ngươi biết đấy, tân quân đăng cơ gặp phải nhiều trắc trở, thiếu tâm phúc, thiếu nhân tài, ngươi một thân bản lĩnh, không dùng vào việc chính chẳng phải đáng tiếc sao? Huống chi trên con đường này, ngươi và ta khó có được ăn ý, ngươi cứ vậy mà đành lòng bỏ đi sao?"
"Nhưng mà lời nói của trữ quân đâu phải trò đùa."
"Đúng vậy, không hề nói đùa, chức vụ trẫm ban cho ngươi là tuần sát sứ, đi đi dừng dừng, giúp trẫm quản lý những nơi xa xôi hẻo lánh, chẳng phải cũng là tự do sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn đến Tây Lâm xem ngọn núi đỏ rực kia sao?"
Quả không hổ là thiên tử, cái miệng này ai mà địch lại được chứ.
Kiếp trước, sau khi có tiền, ta đã làm một chuyện ngu ngốc. Về quê nhà phát tán tiền tài, không ngờ lại nuôi lớn cái dạ dày của người trong làng, nuôi ra một đám phế vật. Nhưng điều kỳ diệu là, người trong làng lười biếng, quen há miệng chờ sung, nhưng ngọn núi hoa kia lại sống lại vô cùng rực rỡ.
Nghe nói, rực rỡ đến chói mắt. Chỉ tiếc là, đến c.h.ế.t ta cũng không thể quay về nhìn một lần.
Ta đành phải đồng ý, nhưng cũng đưa ra một yêu cầu.
"Ta muốn mang theo Hứa Dao."
“Chuẩn, trẫm sẽ nói với Xương Vương phi một tiếng. Hẳn là sẽ được thôi."