Thái Giám Tái Sinh Trở Thành Tú Bà

Chương 20



29.

Ta bị giam cầm rồi, Phương Phi mang theo con nhỏ bị nhốt chung cùng ta. Trong bóng tối, nàng ta đến gần ta, cuối cùng cũng thả lỏng hơn nhiều.

"Ngọc ma ma, kỹ thuật diễn xuất của ta thế nào?"

Ta cười khanh khách ra tiếng, "Tuyệt, ta thấy sau này làm hoa đán đứng đầu cũng không vấn đề gì, chỉ là lần sau đừng thật thà như vậy, nhìn thấy đã thấy đau."

Nàng ta vô cùng nghiêm túc: "Trước khi lừa gạt người, trước tiên phải lừa được chính mình, nếu không có vẻ ngoài thê thảm như vậy, làm sao ta có thể dễ dàng lấy được lòng tin của Thái tử, người nói có đúng không?"

Quả nhiên nàng là người giống ta nhất trong đám cô nương kia. Ngay từ khi Phương Phi muốn gả đi, đã nói với ta rằng Hứa Dao thường xuyên liên lạc với nàng, không biết là có ý đồ gì. Ta bảo nàng cứ thuận theo Hứa Dao là được.

Trải qua sự phản bội ở kiếp trước, kiếp này sao ta có thể giẫm lên vết xe đổ, nắm giữ lòng người, ngoài tiền tài, còn có cả sự chân thành. Phương Phi có thể thoát khỏi ma trảo của chồng trước, vẫn là có công lao của ta, như vậy mới có thể nắm giữ một người đến cùng.

Mãi đến khi g.i.ế.c c.h.ế.t Xương Vương, ta mới mơ hồ có một suy đoán. Hứa Dao, có lẽ không phải là Hứa Dao.

"Sau khi bị người đuổi đi, ta đã đo tìm Hứa Dao, quả nhiên nàng ta nói không thể thu nhận, lúc này ta mới bị người của Thái tử để mắt tới." Nàng tiếp tục nói.

Ta càng thêm chắc chắn.

Mười ngày liên tiếp, không thấy tăm hơi của Thái tử, ta và Phương Phi mệt mỏi không chịu nổi, đứa bé vẫn còn non nớt, tiếng khóc cũng suy yếu đi nhiều.

Nơi này bí ẩn, ta đang vắt óc suy nghĩ làm sao trốn thoát thì cuối cùng chó của ta cũng tìm đến.

Ừm, ta đang nói đến những con ch.ó dữ nuôi ở hậu viện. Vừa ra khỏi cửa, phát hiện cuối cùng màn trời cũng thay đổi rồi.

Thái tử đang bức vua thoái vị. Duệ Vương mang theo Hoàng đế đang hấp hối tử thủ, sau một trận ác chiến, Thái tử trốn thoát.

Tên ngốc này, vài đám pháo hoa đã dọa hắn rối loạn trận cước. Dù Hoàng đế có tin tưởng Khâm Thiên Giám đến đâu cũng không có bằng chứng thực tế, sao có thể dễ dàng lay động quốc bản, đó chinh là Thái tử.

Trung thu đoàn viên, việc Duệ Vương mang vài món đặc sản Tây Lâm cùng pháo hoa tiến cống thì có gì lạ. Chẳng qua là lúc Thái tử đến, cha hiền con hiếu, Khâm Thiên Giám còn đứng đó giảng giải chuyện sao băng mang phúc. Những cảnh tượng kiểu đó lại là thứ dễ khiến người ta sụp đổ phòng bị nhất mà thôi.

Kiếp trước, chiêu này ta dùng trăm lần không chán, kiếp này vẫn cứ là tốt như thường. Nhưng không ngờ, con át chủ bài cuối cùng của Thái tử lại là ta, hắn xoay mình, dùng số người còn lại, cướp ta từ từ một đám chó.

"Vì sao ngươi phải giúp hắn! Bản cung là Thái tử!..."

Cuồng loạn hết mức, không thể cứu vãn.

Ta thong dong hỏi lại hắn: "Nếu ta là nam tử, ngươi sẽ thế nào?"

Phá hỏng nhiều chuyện của hắn như vậy, hắn chỉ có hận ta thấu xương, nhất định là vậy rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Giết cho hả giận!"

"Vậy vì sao ngươi không giết?" Ta cười, "Bởi vì ngươi chỉ coi ta là một nữ nhân dễ nắm bắt dễ khống chế, nói vài câu hay hoặc dùng mạng uy hiếp, giống như một món đồ chơi nuôi dưỡng là được rồi, không cần đề phòng khắp nơi khắp chốn giống như nam tử vậy.”

Hắn cười lạnh một tiếng, "Cuối cùng vẫn là một tiện nhân! Nếu Duệ Vương đã tín nhiệm ngươi như vậy, hẳn là sẽ không nhìn ngươi c.h.ế.t đi chứ?"

Thái tử mặc một thân huyền y, mặt mày xám như tro tàn, không có chút phong độ nào, bóp cổ ta đối chất với Duệ Vương.

"Thả bản cung ra khỏi thành, tha cho ả ta một mạng, nếu không, trên đường xuống Hoàng Tuyền có một người đồng hành cũng tốt."

Duệ Vương nhíu mày, giữa ta và hắn còn chưa xây dựng loại ăn ý này, nhất thời thật không biết phải làm sao.

Ta đành thở ngắn than dài.

"Được thôi, g.i.ế.c ta đi." Ta nói.

"Buông tay, cho ngươi đi." Duệ Vương trầm giọng.

...

30.

Chơi đến chán rồi, chỉ một tiếng ra lệnh của Duệ Vương, cung tiễn thủ sẵn lập tức xông ra từ phía sau, Thái tử bị b.ắ.n thành con nhím.

Ngày hôm sau, Hoàng đế băng hà. Thiên hạ đổi chủ. Ta trở về Hồng Hạnh Lâu, bị các cô nương ôm vào lòng mà gào khóc. Liễu Kiều Nhi khóc đến thở không ra hơi.

"Ngươi là đồ ma quỷ! Từ trước đến nay không thèm bàn bạc với chúng ta, muốn làm gì thì làm, chẳng thèm để ý đến sống c.h.ế.t của chúng ta, thứ c.h.ế.t tiệt, ngươi còn biết đường về nữa à!"

Ta hành sự vốn quen thuận theo thời thế, kế hoạch vĩnh viễn không đuổi kịp biến hóa, mà chính những biến hóa ấy lại luôn là chìa khóa giúp ta chiến thắng. Chuyện thành là nhờ giữ kín, nói ra là dễ thất bại; thành công đến từ tâm cơ, mưu lược đến từ suy tính sâu xa.

Có vị đại thái giám nào mà không từng bước ra từ những năm tháng như thế?

Tam Nha cao lớn hơn một chút, thu mình trong lòng ta, vùi đầu rơi lệ, "Ngọc mama, lần sau đừng chạy lung tung nữa, người không có ở đây, thanh lâu suýt chút nữa đã tan nát rồi."

Được rồi.

Thúy Nương gào khóc càng to hơn: "Ma ma mà đi, ta cũng không sống một mình, c.h.ế.t rồi còn làm trâu làm ngựa cho người."

Hai đứa trẻ được nàng cứu trên đường cũng ôm lấy nàng mà khóc la thảm thiết, đòi sống đòi chết.

...


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com