Ngày ta qua đời, cũng là ngày đại hỷ của vị hôn phu.
Trong ngôi chùa hoang tàn nơi ngoại ô, ta thất khiếu đổ máu, nằm úp mình trên tấm bồ đoàn, lệ rơi hướng về pho tượng Quan Âm phủ đầy bụi thời gian.
Kiếp này, tín nữ chưa từng làm điều gì hổ thẹn với trời đất, cớ sao lại rơi vào kết cục bị người đời ruồng bỏ?
Quan Âm không nói, chỉ lặng lẽ nhìn ta bằng ánh mắt xót thương.
Bên ngoài, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên. Là ai, mang theo khí lạnh lẽo, đang tiến về phía ta?
Mắt ta đã mờ, chỉ còn có thể nhìn về bóng người kia bằng ánh nhìn vô vọng, khàn giọng thốt lên:
“Bất kể ngươi là ai, xin hãy chôn cất ta. Kiếp sau, ta nhất định báo đáp.”
Người đó run rẩy ôm ta vào lòng, một giọt lệ nóng rơi xuống mi tâm ta.
Đêm tuyết đầu mùa, trời giá buốt căm căm.
Cô nương được phủ Trung Dũng Hầu nâng niu như châu như ngọc, mệnh yểu, khuất nơi hoang dã, vừa tròn mười sáu tuổi.