Thế nhưng, đêm đến vẫn trằn trọc không sao chợp mắt. Cuối cùng vẫn phải rón rén bước đến viện tổ mẫu.
Bên trong Phật đường, ta trông thấy bà quỳ trước tượng Quan Âm, chắp tay khẩn cầu:
“Nếu như số mạng con và phu quân đã định là phải ra đi, cầu Bồ Tát phù hộ cho Nhược Từ nhà con cả đời bình an vô sự.”
Phía sau bà, là bóng lưng gầy gò của tổ phụ. Người ấy xưa nay chẳng tin thần Phật, vậy mà giờ phút này lại lặng lẽ quỳ xuống, dập đầu ba cái.
“Ta biết đời này ta nợ m.á.u quá nhiều, tội nghiệt chất chồng. Nếu quả thật có báo ứng, xin đừng để liên lụy đến cháu gái của ta.”
Lời ấy như sấm động ngang tai, khiến ta đứng lặng dưới mái hiên mà nước mắt rơi không ngớt.
Đêm đầu mùa tuyết đổ, trời lạnh thấu xương.
Vào tháng ba ấm áp xuân sang, người mang theo giấc mộng giá lạnh ấy, há lại chỉ có mình ta?
Cố Cửu Uyên đã lâu không đến tìm ta.
Nghe nói Hoàng Thượng có ý ban hôn, muốn gả một vị quận chúa khác họ cho hắn, là ái nữ của danh tướng trấn thủ Tây Bắc, thế lực hiển hách.
Người người đều nói, đây là mối hôn sự tốt.
Một khi hôn kỳ được định, Cố Cửu Uyên ắt trở thành Thái tử.
Mà tất cả những điều đó... từ nay đã không còn liên can gì tới ta.
Giữa ta và Cố Cửu Uyên, vốn là một mối ân báo, không hơn.
Kiếp này hắn đã toại nguyện, còn ta, cũng đã hoàn thành lời hứa năm xưa.
Năm nay, ta mười sáu.
Ba ngày nữa, là ngày gia biến ở kiếp trước.
Lo lắng, sợ hãi kéo dài tới tận hôm nay, rốt cuộc lại hóa thành tĩnh lặng như nước hồ thu.
Ta cầm bút, viết một phong thư. Sau khi ta rời đi, sẽ có người trao tận tay cho Cố Cửu Uyên.
--------------
Thân gửi điện hạ
Thuở nhỏ, ta ngông cuồng, trước mặt Phật tổ cũng dám cười cợt, chẳng tin vào luân hồi nhân quả.
Về sau, quả báo giáng xuống, ta chịu đủ khuất nhục, giãy giụa giữa vũng bùn, khó tìm đường sống.
Có kẻ từng thề nguyền sông cạn đá mòn, đến lúc thành thân lại mặc hỉ bào rực rỡ, đón người khác nơi phồn hoa.
Lại có kẻ chưa từng quen biết, vậy mà một thân một ngựa vượt ngàn dặm, chỉ để tìm ta trong chốn loạn ly.
Điện hạ từng hỏi: “Vì sao ngươi lại giúp ta?”
Kỳ thực, ta cũng không biết. Khi đó, tại ngôi chùa hoang lạnh lẽo ấy, vì sao người kia lại giơ tay cứu ta?
Nghi vấn ấy, e là vĩnh viễn không có lời giải. Nhưng ta không muốn ngài trở thành một kẻ như ta, mang theo thắc mắc suốt một đời.
Điện hạ, Tống Nhược Từ ở Tiểu Trúc Bồ Đề, chẳng phải người lương thiện gì.
Nàng giúp ngài, chỉ vì năm xưa, ngài đã từng giúp nàng.
Giang sơn gấm vóc, tiền đồ rạng rỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: *Nếu: 👉Truyện của tui hợp gu bạn 👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Chúc điện hạ bình an, thiên thu vạn đại.
--------------
Viết xong nét bút cuối cùng, ta dùng sáp đỏ phong kín bức thư.
Ta giao cho Lan Đình cô cô. Bà nhìn ta, trầm ngâm hỏi: “Con đã nghĩ kỹ rồi ư?”
Ta không đáp, chỉ cúi người thi lễ: “Đêm dài trong cung, được cô cô chở che, là phúc phận của Nhược Từ.”
Bà đưa tay vuốt má ta, khẽ nói: “Con và mẹ con... thật sự rất giống nhau.”
-----------
Ngày cuối cùng.
Người trong cung tới truyền chỉ, tổ phụ bị triệu kiến.
Trước khi đi, ông nhìn ta thật sâu, song cuối cùng vẫn không nói một lời.
Bốn canh giờ trôi qua, ông vẫn chưa trở về.
Tình cảnh này... giống hệt như kiếp trước.
Ta vào Phật đường, cầu xăm bói quẻ, vẫn là quẻ hung, vẫn là hạ hạ xăm.
Ông trời đã định muốn diệt ta hay sao?
Trời trở nên u ám, mây đen giăng khắp trời như muốn đè sập kinh thành.
Ta đứng trước tượng Phật, không quỳ, cũng không niệm kinh, chỉ khẽ cười.
Kiếp này ta sống lại, hao tâm tổn trí, từng bước tính toán.
Kẻ gian trong quân đã bị bắt, chứng cứ vu hãm tổ phụ cấu kết ngoại bang cũng đã bị tiêu hủy sạch sẽ.
Thế nhưng... vẫn không thắng nổi vận mệnh trêu ngươi.
Vẫn là ngày ấy, vẫn là tiết trời ấy, cùng một công công tuyên chỉ, cùng một đạo thánh chỉ yêu cầu tổ phụ lập tức vào cung, không được chậm trễ.
Ta không phản kháng nữa.
Chỉ lặng lẽ thu xếp y phục, đến gặp tổ mẫu.
Trong tay áo giấu d.a.o găm, giữa kẽ tay giấu độc dược.
Nếu đã cố gắng hết sức, mà vẫn không thể nghịch thiên đổi mệnh, vậy thì—trước khi chịu sỉ nhục, ta sẽ dùng chính sinh mạng của mình để phản kháng!
Tổ mẫu bỗng kéo tay ta, đưa ta bộ y phục thô vải, bảo:
"Ở Tây Nam có nhà tổ. Sau nhà có một gốc cổ thụ, dưới gốc có chôn hòm vàng. Hãy đến tìm người họ Quản, là nhi tử nhũ mẫu năm xưa, ông ấy sẽ giúp con lánh nạn, cho con một đời yên bình."
Ta lắc đầu quầy quậy: "Không! Con không đi!"
Tổ mẫu đẩy ta lên xe lừa, nghiêm nghị: "Nhược Từ, đừng dại nữa! Con nhất định phải đi!"
Trong lúc giằng co, d.a.o găm trong tay áo rơi xuống đất.
Tổ mẫu khựng lại, cúi người nhặt lên, đôi mắt trong khoảnh khắc bỗng trào lệ.
"Tổ mẫu, phủ Trung Dũng hầu chúng ta là nhà trung liệt. Cháu gái không muốn làm kẻ đào ngũ. Nếu số mệnh không thể thay đổi, vậy thì con... con muốn cùng nó quyết một trận cuối cùng!"