Ngày Ta Qua Đời, Cũng Là Ngày Đại Hỷ Của Vị Hôn Phu

Chương 8



Thái hậu xoa mi tâm, thở dài:

"Không biết có phải ta đã già hay chăng, mà càng ngày càng mong con cháu thuận hòa. Đứa nhỏ ấy… mẫu phi đã mất, cũng chẳng còn nơi nương tựa."

Lan Đình cô cô khẽ nói: "Hiện giờ, người mà Ngũ hoàng tử có thể dựa vào, chỉ có người mà thôi."

Gần đây, Hoàng Thượng thân thể suy nhược, ngôi vị Thái tử vẫn chưa được quyết định.

Trong triều ngoài cung, sóng ngầm dậy lên.

Các phi tần, hoàng tử lần lượt dâng lễ, nhân danh sinh thần Thái hậu, mong người ngầm ban ơn che chở.

Song Thái hậu chưa từng là kẻ "thêu hoa trên gấm".

Người chỉ thích "giúp người lúc hoạn nạn".

Độc nhất vô nhị.

Trong Phật đường, ngoài ta, còn có Cố Cửu Uyên.

Ta vẫn như trước, tụng kinh "Diệu Pháp Liên Hoa".

Thái hậu thì cầm danh sách quan lại, giảng giải từng người một cho Cố Cửu Uyên nghe.

Hắn cung kính nghe lời, còn hầu hạ Thái hậu uống thuốc, trở thành hình mẫu của một đứa cháu trai hiếu thuận, hiền lương.

Ngày sinh thần năm ấy, Thái hậu thân chinh dẫn Cố Cửu Uyên an tọa trên vị trí tôn quý.

Khắp đại điện xôn xao như nước vỡ bờ, song Hoàng Thượng vẫn ngầm gật đầu đồng ý.

Ánh mắt ta dõi theo Cố Cửu Uyên, thấy hắn ứng xử chu toàn, lại múa kiếm chúc thọ, thân pháp uyển chuyển tựa mây trôi nước chảy.

Thiếu niên dung mạo tuấn tú, dáng vẻ múa kiếm như dạo bước trên đường trải đầy cung đàn khúc nhạc, cử chỉ ung dung mà khí phách bẩm sinh.

Ta sớm biết hắn chính là thanh kiếm ẩn mình đã lâu, một khi xuất vỏ, át sẽ kinh động thiên hạ.

Ánh mắt Thái hậu nhìn hắn đầy hài lòng, Hoàng Thượng thậm chí còn muốn thử tài hắn ngay tại chỗ.

Về binh pháp, văn chương, ứng đối trôi chảy như suối chảy, khiến Hoàng Thượng liên tục gật đầu tán thưởng.

Khắp hội trường, dù là khuê nữ quyền quý hay thế gia công tử, ánh mắt đều đổ dồn về hắn.

Ta còn nghe thấy những tiếng xì xào khe khẽ:

“Đây chính là Ngũ hoàng tử sao? Sao trước giờ chưa từng gặp qua?”

“Dung mạo xuất chúng, hẳn là thừa hưởng phong hoa của Lâm phi nương nương thuở sinh thời.”

“Suỵt, chớ để Cửu công chúa nghe được, mẫu phi của họ vốn là kẻ thù không đội trời chung.”

Cửu công chúa khoác váy vàng nhạt, ngồi ở bên phải, thần sắc không vui, giữa đôi mày vẫn giữ vẻ kiêu ngạo như kiếp trước.

Đây là lần đầu ta gặp nàng sau khi sống lại.

Từ khi ta vào cung tụng kinh Phật cho Thái hậu, nàng nhiều lần mời ta thưởng hoa, uống trà, nhưng đều bị ta khéo léo từ chối.

Bởi nỗi đau kiếp trước nàng gây cho ta quá sâu, ta sợ chỉ một lần giáp mặt, hận thù sẽ nhấn chìm ta mất.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thực sự đối diện nàng, ta vẫn thấy khó thở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhân lúc không ai chú ý, ta lặng lẽ lui ra ngoài hít thở.

Dạo bước trong vườn, ta gặp Bùi Thư.

Vẫn là y phục trắng tinh khôi, phong thái tiêu sái.

Vừa thấy hắn, ta đã muốn quay lưng rời đi.

Nhưng hắn gọi ta lại:

“Nhược Từ, ta có lời muốn nói.”

Dưới tán hoa rực rỡ soi bóng nước biếc, sắc mặt hắn lại tái nhợt như sương khói.

“Chúng ta từ nhỏ là thanh mai trúc mã, ta vốn coi sự dịu dàng của nàng là lẽ đương nhiên, chẳng từng nghĩ rằng nàng cũng có thể chọn con đường khác. Đây là sai lầm lớn nhất của ta, đúng không?”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

Kiếp trước kiếp này, cuối cùng ta cũng được nghe lời thật lòng của hắn.

Trước khi sống lại, vì hắn, ta đã chịu biết bao nhục nhã và đày đọa.

Chỉ một đạo thánh chỉ của Cửu công chúa đã đẩy ta vào ngôi chùa hoang tĩnh mịch.

Mùa đông lạnh lẽo, ta phải múc nước đá, lau tượng Phật.

Đôi tay từng gảy đàn nổi danh khắp kinh thành, giờ nứt nẻ, mưng mủ, không còn hình dáng ngọc ngà của đại cô nương phủ Trung Dũng Hầu.

Nhưng Cửu công chúa vẫn chưa buông tha.

Vào đúng sinh thần của ta, nàng đến chùa hoang, buông rèm sai ta đàn một khúc Phật nhạc cho quý nhân thưởng thức.

Cây đàn đó được chế tạo riêng, mỗi sợi dây đều cứa vào da thịt.

Đến cuối khúc, tay ta đầm đìa máu.

Gió lùa tung rèm, ta thấy rõ ràng.

Quý nhân lẳng lặng nghe đàn, không ai khác, chính là Bùi Thư.

Bùi lang.

Chúng ta từng cùng học đàn, cùng luyện chữ, hắn không thể không nhận ra tiếng đàn của ta, cũng không thể không nghe thấy tiếng nức nở ta cố kìm, càng không thể quên hôm ấy là sinh thần mười sáu của ta.

Nhưng khi Cửu công chúa hỏi cảm nhận về khúc nhạc, hắn chỉ nói: “Không bằng một nửa của công chúa.”

Hắn đã khiến ta trở thành cô nương đáng thương nhất thiên hạ.

Mãi đến nay, cuối cùng ta cũng hiểu: sự chân thành của ta, lại chỉ là cớ để hắn dễ dàng rũ bỏ.

Ta muốn cười, nhưng hốc mắt lại nóng ran.

Bùi Thư vẫn không nhận ra, tiếp tục nói:

“Nhược Từ, chúng ta là thanh mai trúc mã, vốn là một đôi trời định. Nay ta đã biết sai, ta sẽ sửa, Nhược Từ, ta…”

Ta chỉ đáp:

“Chúng ta chỉ là bạn chơi lúc nhỏ. Bùi công tử, không cần thay đổi vì ta. Xin mời về.”

Hắn sững người, không dám tin vào những lời vừa nghe, đưa tay muốn nắm lấy tay ta:

— “Nàng... nàng vừa nói gì?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com