Ngày Ta Qua Đời, Cũng Là Ngày Đại Hỷ Của Vị Hôn Phu
Giữa lúc giằng co, chiếc vòng ngọc trên cổ tay ta trượt xuống, rơi xuống nền đất, vỡ vụn.
Hắn ngẩn người.
Ta cúi xuống nhặt lấy những mảnh ngọc, khẽ nói:
“Đây là lễ vật sinh thần ngươi tặng ta năm ta mười bốn tuổi.”
Bùi Thư lắp bắp:
“Nhược Từ... ta không cố ý.”
Ta siết chặt những mảnh ngọc vỡ trong lòng bàn tay, mỉm cười:
“Ngọc đã vỡ, duyên đã đoạn. Bùi công tử, xin chớ dây dưa thêm nữa.”
Hắn vừa kinh ngạc, vừa tức giận, vươn tay kéo lấy ta:
“Vỡ một chiếc, ta có thể tặng nàng mười chiếc, trăm chiếc khác! Tống Nhược Từ, rốt cuộc vì sao nàng lại đối xử với ta như thế?”
Hắn hỏi bằng tất cả chân tình, ta cũng không dối lòng, thẳng thắn đáp lời.
Chuyện luân hồi, ta không nói, chỉ kể rằng ta từng mộng một giấc mơ dài về đời trước.
Trong mộng, tổ phụ bị vu hãm, tổ mẫu lâm trọng bệnh.
Khắp kinh thành không một ai dám chữa trị cho nhà ta. Ta đành nhún mình cầu cứu vị hôn phu.
Vậy mà hắn lạnh lùng nói:
“Nhược Từ, thời thế đã đổi thay, ta không thể bị nhà nàng liên lụy.”
Sau khi công chúa vừa gặp đã si mê hắn, hắn liền gấp rút hủy bỏ hôn ước với ta.
Rồi là chuyện ta đàn cho hắn nghe trong ngôi chùa hoang, m.á.u đầm đìa ướt cả vạt áo.
Lại là chuyện ta dâng sớ kêu oan chẳng thành, bị người người chê cười khắp chốn kinh thành.
Cuối cùng, ta c.h.ế.t thảm nơi chùa hoang tịch mịch, trong khi Bùi phủ treo đèn kết hoa, hỷ sự rộn ràng.
Nhị công tử nhà họ Bùi sắp cưới công chúa.
Mạng ta, hóa ra chỉ là sính lễ hắn dâng tặng nàng ta.
Bùi Thư c.h.ế.t lặng, rồi lên tiếng phản bác:
“Đó... chỉ là một giấc mộng mà thôi!”
Ta khẽ cười:
“Nhưng Cửu công chúa quả thực đã si mê ngươi từ cái nhìn đầu tiên, chẳng phải sao?”
Phố phường đều truyền tai nhau, tại bến thuyền Bạch Thạch, Cửu công chúa không cẩn thận ngã xuống nước.
Anh hùng cứu mỹ nhân hôm ấy, chính là công tử nhà họ Bùi.
Từ ấy, xe ngựa trong cung thường xuyên ra vào Bùi phủ.
Cửu công chúa lấy cớ cùng Bùi cô nương ngắm hoa, nhưng người nàng muốn gặp, lại là một kẻ khác.
“Bùi công tử, ngươi muốn có cả Nga Hoàng lẫn Nữ Anh, nhưng ta không cam tâm làm quân cờ trong ván cờ của ngươi.”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Sắc mặt Bùi Thư tái nhợt, nắm tay ta, gấp giọng:
“Không phải như vậy, Nhược Từ…”
Nhưng khi vòng ngọc rơi vỡ, một mảnh nhọn đã rạch vào cổ tay ta.
Bùi Thư lại siết ngay vết thương ấy, khiến ta đau đến rớm lệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Buông ra.”
Sau lưng, một giọng nói trầm tĩnh vang lên, rồi một người đẩy mạnh hắn ngã xuống.
Cố Cửu Uyên đứng chắn trước mặt ta, lạnh giọng:
“Tống cô nương bảo ngươi cút, ngươi không nghe thấy sao?”
Bùi Thư thần sắc thất hồn lạc phách, cuối cùng cũng bỏ đi.
Ta vội lau nước mắt, cười khổ:
“Ta... có phải rất nực cười không?”
Chỉ nghe hắn dịu giọng đáp:
“Tống cô nương là người chân thành, dũng cảm. Là hắn không xứng với nàng.”
Bàn tay ta bị hắn nhẹ nhàng kéo qua.
Vết thương kia, Bùi Thư chẳng nhìn thấy, nhưng hắn lại trông rõ ràng.
Cố Cửu Uyên lấy khăn tay, tỉ mỉ lau sạch máu, rồi dịu dàng băng bó.
Sau đó, hắn mở lòng bàn tay ta, gom hết những mảnh ngọc vỡ, ném xuống đất.
“Ngọc đã vỡ, thì nên vứt bỏ.”
Một chiếc vòng ngọc mỡ dê mới tinh, được hắn đặt vào tay ta.
“Đổi cái mới, cái mới tốt hơn.”
Trong thời gian ở phủ Trung Dũng Hầu, hắn đã tìm được một khối ngọc tốt.
Rảnh rỗi chẳng nhiều, hắn thường thức đêm, mài giũa dưới ánh đèn.
Tay không quen nghề, nên hai bàn tay chi chít vết thương.
Tổ phụ từng khuyên đưa đến tiệm ngọc nhờ thợ cả khắc giúp.
Nhưng Cố Cửu Uyên lắc đầu, bảo:
“Muốn tặng người, thì nên tự tay làm. Có như vậy, thành ý mới trọn vẹn.”
Khi ấy, ta ngỡ hắn muốn tặng Lâm phi nương nương.
Nào hay, người được tặng, lại là ta.
Chiếc vòng nhẹ tênh, nhưng như đè ngàn cân nơi lồng ngực, khiến ta suýt bật khóc.
“Vốn định sinh thần nàng mới tặng, nhưng... ta không muốn thấy nàng đau lòng.”
Ta quay mặt, cố chấp:
“Ta đâu có đau lòng.”
Cố Cửu Uyên khẽ cười:
“Phải rồi, nàng không đau lòng. Là ta đau lòng.”
Nam nhân vốn lạnh lùng ấy, lần đầu tiên hiện vẻ u sầu trên nét mặt.
“Nàng đau một phần, ta đau mười phần. Tống cô nương, có phải... ta mắc bệnh rồi không?”
Ta ngơ ngác nhìn hắn:
“Ngươi... nói gì?”
Hắn nhìn ta chăm chú, ánh mắt dịu dàng như nước.
“Tống cô nương, ta nói… ta thích nàng.”
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com