Ngày Ta Qua Đời, Cũng Là Ngày Đại Hỷ Của Vị Hôn Phu

Chương 3



Thái hậu chỉ hờ hững liếc mắt, rồi gọi Lan Đình cô cô.

“Bảo hắn về đi.”

Ta cùng Lan Đình cô cô bước ra ngoài.

Tuyết rơi dày đặc, gió thổi lạnh buốt, suýt nữa khiến ta không thể mở mắt.

Cố Cửu Uyên vẫn quỳ dưới trời tuyết, cả người đã cứng đờ, phủ kín một tầng tuyết trắng.

Lan Đình cô cô cất giọng uy nghiêm: “Thái hậu truyền, bảo Ngũ hoàng tử hồi cung.”

Hắn vẫn không đứng dậy, giọng nói khàn đặc, lặp lại một câu duy nhất: “Mẫu phi của thần bệnh nặng, mạng sống mong manh. Khẩn cầu Thái hậu thương xót, cho mời ngự y.”

Lan Đình cô cô vẫn bình thản: “Mời Ngũ hoàng tử hồi cung.”

Cố Cửu Uyên cúi đầu thật sâu, đôi mắt ánh lên tia tuyệt vọng, chậm rãi hỏi:

“Mẫu phi của thần xưa nay hiền lương, sai lầm lớn nhất đời bà chính là sinh ra thần. Nếu như thần phải chết… liệu bà có thể được cứu không?”

Thiếu niên tay trắng, muốn cứu mẫu phi, thứ duy nhất có thể dâng lên lại chính là tính mạng của bản thân.

Tuyết phủ đầy trời, trắng xóa một vùng tĩnh mịch.

Lan Đình cô cô im lặng hồi lâu, trong mắt thoáng hiện nét thương xót.

Hồi lâu sau, bà mới khẽ nói: “Ngũ hoàng tử, chuyện trong cung, không thể tính toán như thế.”

Giữa trời tuyết, thiếu niên khẽ nhắm mắt, khóe miệng thoáng một nụ cười bi thương.

Rồi hắn không cầu xin nữa, chống hai tay xuống tuyết, cố gắng đứng dậy.

Hắn quỳ quá lâu, đầu gối đã tê cứng.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

Khó nhọc lắm mới đứng dậy được, nhưng suýt nữa lại ngã.

Ta buông cây dù, vội vã đưa tay đỡ hắn, buột miệng: “Để ta dìu ngài.”

Cổ tay hắn lạnh băng, khiến ta không khỏi giật mình.

Cố Cửu Uyên như bị bỏng, rụt tay về, lông mi phủ đầy tuyết, giọng nói lạnh lẽo như băng:

“Đa tạ Tống cô nương, ta tự đi được.”

Ta không giận, chỉ thản nhiên nói: “Ta cùng đường với ngài, không phải cố ý tiễn đâu.”

Lan Đình cô cô nhặt dù giấy dầu đưa cho ta, ánh mắt như muốn dặn dò.

Ta đón lấy, mỉm cười nói trước: “Cô cô tối nay nhớ hầm lê tuyết đường phèn cho Thái hậu. Đêm nay lạnh lắm, ngày mai sợ bệnh ho của người lại tái phát.”

Lan Đình cô cô nhìn ta một lát, hiền hòa gật đầu: “Cô nương thật chu đáo. Tuyết rơi đường trơn, cô nương đi cẩn thận, chớ để ngã.”

Lời của bà, ẩn chứa thâm ý.

Ta hiểu, Cố Cửu Uyên cũng hiểu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vừa ra khỏi cửa cung, hắn liền lạnh nhạt nói: “Mời Tống cô nương trở về.”

Ta chỉ thản nhiên đáp: “Chúng ta thật sự cùng đường.”

Hắn ngẩng đầu, giọng khàn đặc, mệt mỏi: “Tiểu Trúc Bồ Đề và Cung Tê Hà, một nam một bắc, ta vẫn biết.”

Ta hơi ngạc nhiên vì hắn biết rõ chuyện của ta, nghĩ kỹ rồi bừng tỉnh.

Ta là khuê nữ được Thái hậu sủng ái nhất, cho dù hắn không muốn kết giao, cũng đã từng nghe qua.

Ta trầm ngâm một lát, nhẹ giọng hỏi: “Vậy ngài có biết ta cũng hiểu chút ít y thuật không?”

Cố Cửu Uyên đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt đen thẳm phản chiếu bóng hình ta.

Như một kẻ lạc giữa đêm dài, cuối cùng cũng nhìn thấy tia sáng nhỏ nhoi.

Cuối cùng, hắn đã bỏ đi sự đề phòng.

Ta thoáng đau lòng, chỉ khẽ nghiêng đầu, mỉm cười: “Mời Ngũ hoàng tử dẫn đường.”

Cung Tê Hà đã thất sủng nhiều năm, ngay cả màu tường cũng u ám ảm đạm.

Nơi đây đến cả củi đốt cũng hiếm hoi, cửa sổ khép chặt, song hơi ấm lại chẳng đủ.

Cung điện rộng lớn mênh mang, vậy mà chẳng thấy bóng dáng một cung nữ nào.

Lâm phi nằm trên giường, đắp hết lớp chăn này đến lớp chăn khác, song lòng bàn tay vẫn lạnh như băng.

Không hiểu vì cớ gì, ta lại nhớ tới cảnh tượng trước khi mình lìa đời.

Cũng trống trải lạnh lẽo như vậy.

Cũng quạnh hiu tuyệt vọng như vậy.

Chỉ là, khi ấy, Cố Cửu Uyên đã kịp đến.

Còn hiện tại, ta và Cố Cửu Uyên, cùng nhau kịp đến.

Ta vươn tay bắt mạch, thực ra cũng chỉ học lỏm được vài phần y lý.

Năm xưa, tổ mẫu lâm bệnh, đại phu đến rồi đi, ta nhân cơ hội mà học trộm được đôi chút.

Mạch tượng của Lâm phi hữu lực mà lại hư phù, tựa như chuỗi châu lăn bàn tay.

Bệnh cũ đã lâu năm, nay lại phát sinh thêm chứng bệnh mới, nguy hiểm khôn lường.

Không biết từ lúc nào, Lâm phi đã tỉnh. Gương mặt tái nhợt sưng phù, đôi mắt đen láy chăm chăm nhìn ta.

 

Cố Cửu Uyên ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói: "Mẫu phi, vị này là..."

Lời vừa ra khỏi miệng liền dừng lại, tựa hồ chẳng biết nên giới thiệu ta ra sao.

Ta tiếp lời, nhẹ giọng: "Ta là nữ y, đến xem bệnh cho nương nương."

Lâm phi nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, thều thào: "Ta biết... Hoàng Thượng vẫn chưa quên ta..."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com