Ngày Ta Qua Đời, Cũng Là Ngày Đại Hỷ Của Vị Hôn Phu Năm ấy ta sáu tuổi, ta theo tổ mẫu vào chùa lễ Phật.
Khi ấy ta còn thơ dại, mới chạm cửa Phật, nào có tâm thành kính?
Thấy pho tượng Phật vàng lấp lánh, ta chẳng cúi đầu hành lễ, chỉ nghiêng đầu cười khẽ, như thể cố nhân gặp lại chốn xưa.
Lão trụ trì nhìn ta thật lâu, cất giọng ôn hòa: “Kiếp trước, ngươi là một ngọn nến nhỏ trước Phật.”
Duyên trần mỏng manh, duyên Phật lại sâu đậm, thanh quý khôn cùng.
Khi ấy, ta còn quá ngây thơ, nào hay một quẻ thượng thượng xăm như thế, lại ẩn giấu bi thương chia ly vô tận.
Sinh ly tử biệt, nương náu dưới tòa sen Quan Âm, rồi mất trong ngôi chùa đổ nát.
Mười năm một giấc mộng, từng chuyện từng chuyện, đều ứng với lời tiên tri năm nào.
Duyên trần mỏng, duyên Phật sâu.
Chỉ e, hai chữ “thanh quý”, lão trụ trì đã tính sai.
Một nữ tử c.h.ế.t nơi vũng bùn, thanh quý ở chỗ nào?
Nhưng khi ta mở mắt lần nữa, trước mặt đã chẳng còn tuyết rơi, chẳng thấy Quan Âm.
Thời gian quay ngược về mùa xuân năm ta mười bốn tuổi.
Phủ Trung Dũng Hầu khi ấy vẫn phồn hoa rực rỡ, thanh mai trúc mã ân tình sâu đậm.
Chỉ có giọt chu sa mọc giữa mi tâm, như nhắc nhở ta—
Đêm tuyết rơi, nơi chùa đổ nát.
Lời hứa “kiếp sau” ta báo đáp cho người, Phật đã nghe thấy.
……………………
Năm mười bốn tuổi, cô nương phủ Trung Dũng Hầu làm ba việc.
Đêm xuân, ta bước vào thư phòng của tổ phụ.
Ta cầu xin người lưu ý một tiểu quan vô danh trong quân.
Một năm sau, kẻ đó sẽ đầu quân cho địch, ngụy tạo chứng cứ, vu hãm tổ phụ tội thông đồng bán nước, đóng đinh người vào cột sỉ nhục.
Tổ mẫu cũng vì nỗi uất ức, khí huyết công tâm, mà mất trên xe ngựa, khi đang trên đường vào cung kêu oan.
Ánh trăng như nước, tổ phụ nhìn ta thật lâu.
Người không hỏi vì sao ta biết tên tiểu quan kia, cũng chẳng lấy làm kinh ngạc chuyện ta hiểu rõ triều chính.
Chỉ khẽ hỏi: “Nghe nói đêm qua con gặp ác mộng, giờ đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Ánh nến leo lét, bóng người mờ ảo.
Giọng nói ôn hòa của tổ phụ vẫn như thuở nào, chẳng phải dáng vẻ lạnh băng trong linh đường.
Ta cụp mi, suýt nữa nước mắt tuôn.
Mùa hạ, ta thường lui tới Trấn Quốc Tự.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: *Nếu: 👉Truyện của tui hợp gu bạn 👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page* Thái hậu một lòng hướng Phật, đã thỉnh một pho tượng Quan Âm từ Trấn Quốc Tự về cung.
Người cần một cô nương khuê các, tụng “Diệu Pháp Liên Hoa” cho người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - Sáu tháng sau, chuyện đó vốn sẽ thuộc về tay Cửu công chúa.
Cửu công chúa được Thái hậu sủng ái, chẳng kiêng dè cướp hôn ước của ta, đày ta vào chùa.
Nhưng lúc này, đối diện câu hỏi của Thái hậu, trụ trì đã tiến cử ta.
Còn ai phù hợp tụng kinh hơn ta, người đầu thai từ ngọn nến nhỏ trước Phật?
Mùa thu, ta đi gặp Bùi Thư.
Từ lúc tỉnh lại mùa xuân, ta đã nhiều lần khước từ lời mời gặp mặt của hắn.
Trưởng bối đôi bên gặp mặt trong yến tiệc, nhắc đến chuyện hôn ước, tổ mẫu chỉ cười nhạt: “Lời nói đùa thuở nhỏ, sao có thể coi là thật?”
Công tử tuấn tú lễ độ, cuối cùng không nén được, viết thư hỏi ta:
“Nhược Từ, ta có chỗ nào không phải?”
Giờ đây, giữa tiếng lá thu xào xạc, hắn vẫn hỏi câu ấy:
“Nhược Từ, ta có chỗ nào không phải?”
Tính cả kiếp trước kiếp này, đã gần hai năm ta và hắn không gặp mặt.
Công tử tuấn tú như ngọc, mày kiếm mắt sáng, phong tư tuyệt thế.
Cũng khó trách, Cửu công chúa vừa gặp đã si mê hắn, cho dù mang tiếng cướp phu quân, cũng muốn kề cận bên người.
Chỉ là Bùi lang, từ nhỏ đã thân thiết với ta, sao hắn không biết—chỉ cần hắn nói một lời từ hôn, ta quyết không dây dưa.
Ta chờ đợi lời thật lòng của hắn.
Nhưng hắn im lặng trước nước mắt ta.
Im lặng chính là dung túng Cửu công chúa, cũng là lưỡi gươm đ.â.m vào tim ta.
Hắn có tiền đồ sáng lạn, ta cũng có danh tiết kiêu hãnh của mình.
Chỉ tiếc, hắn chưa từng thật sự bận tâm.
Hoàng hôn buông xuống, chim mỏi cánh bay về tổ.
Ánh chiều tà phủ lên bờ vai thiếu niên, khiến hắn càng thêm cao lớn tuấn tú.
Ta ngước nhìn hắn, cười như hoa nở.
“Bùi lang, ngươi có thích ta không?”
Hắn sững lại, khẽ đáp: “Nhược Từ, ta…”
“Ngươi thích ta.” Ta khẽ nói.
Bùi Thư đỏ bừng vành tai, luống cuống dời ánh mắt.
Nhưng ta vẫn tiếp tục cất lời:
“Ngươi thích ta vì ta là huyết mạch duy nhất còn sót lại của phủ Trung Dũng Hầu, thích ta vì ta là ngọn nến trước Phật đài nổi danh thiên hạ, thích ta vì được Thái hậu đích thân chọn ngồi dưới tòa sen Quan Âm. Ngươi thích tất thảy muôn hình vạn trạng của ta…”
Ta khẽ ngừng lại, thốt ra câu nói đã nghiền ngẫm ngàn vạn lần.
“Nhưng duy nhất, không thích chính ta - Tống Nhược Từ.”
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com
Báo lỗi chương