Gương mặt đã tiều tụy vì bệnh tật, vậy mà khi nhắc đến Hoàng Thượng, đôi mắt bà lại ánh lên nét ngây thơ như thuở thiếu nữ.
Cố Cửu Uyên quay mặt đi, trong mắt thoáng qua một tia đau đớn, ta thấy mà lòng chợt nhói.
Ta vỗ nhẹ tay bà, dịu dàng dỗ dành: "Hoàng Thượng mong người an dưỡng thân thể, thuốc thang uống đều đặn. Đợi người khỏe lại, ngài ấy tự nhiên sẽ đến thăm."
Lâm phi lại lẩm bẩm đôi câu, rồi chìm vào giấc ngủ.
…
Dưới mái hiên, gió lạnh như lưỡi d.a.o cứa vào da thịt.
Mạch tượng của Lâm phi vẫn vương vấn trong lòng ta, khó mà mở miệng.
Cố Cửu Uyên như thấu tỏ tâm sự, trầm giọng nói: "Tống cô nương, cứ nói thẳng."
Ta khẽ thở dài: "Chỉ e Lâm phi nương nương khó lòng qua khỏi mùa đông này."
Cố Cửu Uyên nhắm mắt, hồi lâu sau mới mở miệng: "Đối với bà, có lẽ cũng là một sự giải thoát."
Ánh nến leo lét, bóng dáng thiếu niên in xuống nền đất, nhỏ bé đến cô độc.
Ta nén nỗi chua xót, khẽ hỏi: "Nếu như ngài cuối cùng trên đời này quan tâm đến ngài cũng bỏ ngài mà đi, ngài sẽ làm sao?"
Hắn sững lại, hồi lâu mới thản nhiên đáp: "Trước kia thế nào, sau này vẫn vậy."
Ta lắc đầu: "E rằng ngài khó tránh khỏi số mệnh."
Càng lớn, bất kỳ hoàng tử nào có tư chất đều không thể tránh khỏi vòng xoáy tranh đoạt ngai vàng.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: *Nếu: 👉Truyện của tui hợp gu bạn 👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Dù không muốn tranh, những đớn đau, tủi nhục đã trải, về sau chỉ càng dữ dội hơn.
Thậm chí, tính mạng khó giữ.
Cố Cửu Uyên tựa hồ cũng hiểu thấu lời ta, im lặng thật lâu.
Hắn cười khẽ, giọng tự giễu: "Nhưng mà, Tống cô nương, người như ta… vốn đã chẳng thể tự quyết định số phận."
Một trận gió thổi qua, ngọn nến vụt tắt.
Chung quanh chìm vào bóng tối.
Cố Cửu Uyên đứng dậy định đi tìm đá lửa, ta đưa tay giữ c.h.ặ.t t.a.y áo hắn.
Thiếu niên quay đầu nhìn lại.
Ánh sáng lờ mờ rọi lên đôi lông mày và đôi mắt đen láy của hắn.
Trong mắt hắn có sự nghi hoặc, có cả kháng cự, nhưng không hề hất tay ta ra.
Ta nghe thấy chính giọng nói của mình:
"Cố Cửu Uyên, ngài có tâm nguyện gì không?"
Gọi thẳng tên húy, vốn là vô lễ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng hắn chẳng để tâm, chỉ khẽ cười: "Không thể thực hiện được."
Ta không buông tay, kiên định nhìn hắn: "Cứ nói ra đi, lỡ đâu có thể thực hiện được thì sao?"
Hắn lắc đầu: "Thôi bỏ đi."
Hắn xoay người rời đi, ta không chịu buông tay, ngã nhào xuống đất.
Cố Cửu Uyên khựng lại, cúi người đỡ ta.
Ta vẫn không chịu đứng lên.
Nắm lấy tay hắn, ta cố chấp hỏi: "Ngài mới mười sáu tuổi, sao lại sống như kẻ đã chạm chân xuống mồ? Ngài nhất định có tâm nguyện, nếu không chịu nói, ai có thể giúp ngài thực hiện?"
Bị dồn ép đến đường cùng, cuối cùng thiếu niên cũng lộ ra một tia kiên cường.
"Ta muốn ‘bạch hồng quán nhật’ hóa thành điềm lành, muốn Cung Tê Hà thật sự đón được ánh dương, muốn thiên hạ này đều nằm dưới chân ta—Tống cô nương, ai có thể giúp ta thực hiện? Là ngươi sao?"
Thanh âm hắn vang vọng trong sân viện trống trải.
Ánh mắt hắn bùng lên như ngọn lửa, khí thế sắc bén như lưỡi đao nhuốm máu.
Nhưng chỉ một khắc sau, hắn khẽ nhìn ta, khẽ nhếch môi, cười nhạt nhòa.
“Tống cô nương, nếu ngươi đến đây là để thử lòng ta, vậy thì giờ có thể trở về bẩm báo rồi. Chỉ là, lòng dạ của ta, tựa hồ chẳng đáng giá đâu.”
Thì ra, hắn vẫn cho rằng ta tiếp cận hắn là có dụng ý khác.
Phải rồi, hắn chính là con sói con cô độc, luôn bị thế nhân lạnh nhạt.
Khi chạm phải một tia ấm áp, chỉ biết nghi hoặc, hoài nghi xem trong đó liệu có cạm bẫy hay không, tuyệt đối không dám tin rằng đó là chân tình.
Ta hít sâu một hơi, đưa tay nắm lấy cổ tay hắn, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn.
Đó là tư thế ngước nhìn.
Mà dẫu trước mặt Phật tổ, ta cũng chưa từng thành tâm như lúc này.
“Cố Cửu Uyên, cho dù ngài tin hay không… lần này, ta đến đây là để giúp ngài hoàn thành tâm nguyện.”
Mùi hương tuyết tùng lạnh lẽo trên vạt áo hắn lan tỏa, khiến ta đắm chìm trong đôi mắt đen thẳm kia, và ký ức kiếp trước lại ùa về như từng lớp sóng bạc.
Hắn có biết, cô độc và tuyệt vọng là thế nào không?
Khi tất cả đều xa lánh, chỉ có hắn—người vốn chẳng quen biết—vẫn đến gặp ta một lần.
Ta không rõ giữa ta và hắn có duyên phận gì, cũng biết rõ bản thân không tìm được đáp án.
Nhưng Cố Cửu Uyên, ta đã từng hứa: nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ báo đáp ngài.
Mà hiện tại, chính là cơ hội báo đáp đó.
Tuyết đã ngừng rơi, vạn vật lặng im.
Thiếu niên trầm mặc, đưa tay lau đi giọt lệ trên má ta.