Đứa con trai mười bảy tuổi, bờ vai mảnh mai như nhành trúc non.
Nhưng khi hắn cúi người vuốt mắt mẫu phi, ánh mắt lại tối sầm như lưỡi đao đã được rèn giũa ngàn vạn lần.
Hắn không rơi một giọt nước mắt nào.
Ta đã khóc thay hắn hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng, hắn ôm ta vào lòng, khẽ nói: “Đừng khóc.”
Đó là cái ôm đầu tiên giữa ta và hắn, nhưng lại như đã tồn tại ngàn vạn lần.
Ta vẫn luôn không nhìn thấu, dưới hơi thở dồn nén của hắn, là nỗi đau đớn sâu không lường được.
Sau khi Lâm phi qua đời, Cố Cửu Uyên càng thêm chuyên tâm khổ luyện.
Ngay cả tổ phụ cũng bảo ta khuyên hắn nên bớt đi một chút.
Nhìn đôi mắt đỏ ngầu vì thức khuya của hắn, ta chỉ có thể thấp giọng khuyên nhủ: “Ngài phải giữ gìn sức khỏe.”
Hắn chỉ cười, còn dặn ta trời sắp lạnh, phải nhớ mặc thêm áo ấm.
Cứ như thế, từ mùa hạ sang thu, hắn liều mình học tập, khổ luyện không ngừng.
Chỉ có lúc gặp ta, hắn mới giả vờ chợp mắt một lát.
Cố Cửu Uyên mệt mỏi rã rời.
Giả vờ ngủ, nhưng lại thực sự ngủ thiếp đi.
Ta ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng phe phẩy quạt, lòng trĩu nặng xót xa.
Hắn ngủ say, nhưng sắc mặt vẫn phảng phất vẻ bất an.
Hai tay siết chặt, như đang giằng co với ai đó trong mộng.
Ta khẽ kéo tay hắn, hắn bỗng choàng tỉnh, ánh mắt như lưỡi đao sắc bén, lập tức đẩy ta ngã xuống đất.
Nắm đ.ấ.m của hắn như sấm sét, nhưng khi nhận ra là ta, lại nghiến răng xoay hướng, đập nát gạch đá bên cạnh.
Máu đầm đìa tay hắn, song hắn không để tâm, chỉ cuống quýt hỏi ta có bị thương không.
“Tống cô nương, xin lỗi.”
Ta nhẹ nhàng băng bó vết thương cho hắn, khẽ thở dài: “Ngài lo lắng quá rồi. Ta chỉ sợ ngài sẽ hành hạ chính mình đến phát điên mất.”
Hắn rũ mi: “Có nàng ở đây một ngày, ta sẽ không phát điên, cũng không dám phát điên.”
Ta lặng người.
Hắn nhìn ta, chậm rãi nói: “Lúc nàng gặp ta, ý chí ta đã mục ruỗng. Nàng từng hỏi, nếu mẫu phi qua đời, ta sẽ sống thế nào. Khi đó ta nghĩ, cùng lắm thì đi theo bà ấy là xong.”
Ta lập tức quát lên: “Không thể!”
Hắn ngẩng đầu nhìn ta, khẽ cười: “Nàng đã cứu rỗi ta.” Thiếu niên bị giam cầm nơi thâm cung đã lâu, ngày ngày trông ngóng trong vô vọng, nhuệ khí theo năm tháng dần hao mòn.
Trong màn u tối của đắng cay và áp bức không lối thoát, thứ duy nhất níu giữ hắn còn sống chỉ là người mẫu phi bệnh nặng trên giường.
Mẫu phi bệnh nặng, ngày tàn tháng tận, hắn quỳ giữa trời tuyết, khẩn cầu người đến cứu chữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiếng chuông kinh Phật vang vọng từ trong Phật đường, hương đàn hương thoang thoảng vờn quanh.
Hắn tuyệt vọng khấn thầm: “Bồ Tát, nếu người thật linh thiêng, con xin dùng tính mạng này, đổi lấy mạng sống của mẫu phi.’
Nhưng Bồ Tát chẳng hiện linh.
Lại xuất hiện một cô nương.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: *Nếu: 👉Truyện của tui hợp gu bạn 👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Trong đôi mắt nàng, ánh lên tin tưởng và che chở chân thành.
Nàng mở đường cho hắn, lên kế hoạch cho hắn.
Tình cảm này bắt đầu từ bao giờ, hắn không rõ, chỉ biết nhờ lòng thành của nàng, mà trong hắn bừng lên một tia hy vọng.
Ngày đầu tuyết phủ, trời lạnh căm căm.
Ngũ hoàng tử trong lãnh cung, từ đáy tuyệt vọng mà tái sinh.
Mặt trời ló rạng, ánh chiều phủ khắp bốn phương.
Cố Cửu Uyên đứng giữa ánh sáng chói lọi, trong đôi mắt đen láy phản chiếu bóng hình ta.
Hắn như có vạn lời muốn thổ lộ, cuối cùng chỉ còn đọng lại một câu kiên định:
"Tống cô nương, vì nàng, ta nguyện xông pha giữa bão táp phong ba."
Hương hoa quế thơm ngát.
Ngày sinh thần của Thái hậu đã cận kề.
Muôn loại kỳ trân dị bảo được dâng lên, song Thái hậu chỉ ưa thích duy nhất món quà của ta.
Ấy là một cuốn sách cổ, tìm thấy trong thư phòng Trấn Quốc Tự.
Bên trong vừa chép kinh Phật, vừa viết về thiên văn.
Nhưng câu chữ quan trọng nhất, lại không phải là kinh Phật, mà là một lời khẳng định:
“Bạch hồng quán nhật, anh hùng xuất thế.”
Nếu chỉ có vậy, thì cũng chẳng lấy gì làm lạ.
Song vào ngày 19 tháng 2, ngày sinh của Quan Thế Âm Bồ Tát, ta đã cầu được một quẻ thượng thượng xăm cho Thái hậu.
Quẻ xăm ấy, cùng cuốn sách cổ, trở thành lễ vật mừng thọ sáu mươi của Thái hậu.
Nội dung quẻ xăm rằng:
“Đông phương vân thượng chính thiền quyên, khoảnh khắc vân già nguyệt bán biên. Mạc đạo viên thời hoàn hựu khuyết, tu giáo khuyết xứ phục trùng viên.”
Thái hậu trầm ngâm hồi lâu, nhẹ giọng:
"Trăng khuyết rồi lại tròn, tựa như muốn cứu vớt một ai đó."
Lan Đình cô cô cân nhắc đôi chút, rồi nói:
"Các hoàng tử trong cung đều có mẫu phi chăm sóc, không phải tượng trưng cho trăng khuyết. Nếu nói trăng khuyết lại tròn, ngược lại giống với người ở Cung Tê Hà kia."
Thái hậu gật đầu: "Mẫu phi đứa nhỏ ấy… là nhị cô nương nhà Lâm đại tướng quân, trước cũng từng là tướng quân."
Lan Đình cô cô tiếp lời: "Nghĩ lại, vị ấy khiêm nhường cung kính, ẩn cư nơi lãnh cung, chưa từng oán than nửa lời. Hôm nọ, ngài ấy vì mẫu phi mà cầu ngự y chữa bệnh, thậm chí còn hỏi ta liệu có thể lấy mạng đổi mạng, quả là đứa con hiếu thảo lương thiện."