Ngày Ta Qua Đời, Cũng Là Ngày Đại Hỷ Của Vị Hôn Phu

Chương 14



Bên ngoài, tiếng c.h.é.m g.i.ế.c lại rộ lên lần nữa.

Vị tướng quân nọ, như thần ma hạ thế, từng bước từng bước đi tới giữa chiến trường nhuộm máu.

Cố Cửu Uyên vươn tay ôm lấy ta, cẩn thận như thể sợ ta sẽ tan biến giữa cõi mộng.

“Là ta đến muộn rồi.” Giọng hắn khàn đặc, như mang theo cả gió sương và bi thương ngút ngàn.

Khoảnh khắc ấy, ta không rõ là kiếp này hay kiếp trước.

Kiếp trước, cũng từng có một người, ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng thốt một câu: đến muộn rồi.

Mà nay, người trước mắt ôm chặt ta trong ngực, thân thể run rẩy, giọng nói lẫn cả hoảng sợ:

“Ta từng mơ một giấc mộng… dài lắm, dài đến vô tận.”

Năm xưa trong Ngự hoa viên, hắn chỉ là kẻ hèn mọn nghe lén sau bụi trúc.

Hắn nghe thấy người con gái mình đem lòng thương nhớ, từng lời từng chữ đau đớn khắc sâu vào lòng:

“Nàng nói mình mơ một giấc mộng dài, mộng ấy chẳng ai bầu bạn, tỉnh lại chỉ thấy hư vô.”

Rồi trong đêm khuya nơi hành lang phủ Trung Dũng Hầu, hắn ôm lấy nàng đang tuyệt vọng, nghe nàng run rẩy hỏi:

“Tổ phụ, tổ mẫu… họ còn sống không?”

Khi ấy, hắn từng ngỡ ngàng —

Một cô nương xuất thân cao quý, cẩm y ngọc thực, sao lại mang nhiều thương tích đến thế?

Cho đến một đêm, cách đây không lâu.

Chỉ vì một câu nói mơ hồ của nàng, hắn mới hạ quyết tâm ra tay.

Hắn âm thầm điều tra, nắm trong tay bằng chứng mưu nghịch của Tứ hoàng tử.

Bề ngoài án binh bất động, thực chất đang giăng một ván cờ, muốn lấy mạng kẻ phản nghịch.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

Hôm đó, khi trở về cung thì trời đã về khuya.

Một bức thư từ tay Lan Đình cô cô được chuyển đến.

“Vốn định vài ngày nữa mới đưa cho ngài, nhưng ta nguyện làm kẻ thất hứa.”

Nét chữ mềm mại chan chứa chân tình, như có thể thấy được nụ cười dịu dàng nơi đáy thư.

Nàng viết: là ngài đã từng giúp nàng.

Nhưng trong ký ức hắn, ngày tuyết phủ kín Phật đường, mới là lần đầu gặp gỡ.

Nghi hoặc giày vò hắn suốt đêm, hắn trằn trọc khó ngủ, rồi thiếp đi trong u mê.

Trong mộng, hắn vẫn là Ngũ hoàng tử cô độc của Cung Tê Hà, bị trói buộc trong thân xác, chỉ có thể làm kẻ đứng ngoài quan sát.

Qua ánh mắt mình, hắn chứng kiến từng hồi ức trong kinh thành — lại trùng khớp với “giấc mộng dài” của nàng.

Hắn thấy nàng sốt cao mê man, vẫn khăng khăng tìm thầy cầu thuốc cho tổ mẫu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thấy nàng bị vị hôn phu lạnh nhạt ruồng bỏ, thấy bóng dáng nàng đơn độc gầy yếu dưới cơn mưa.

Thấy nàng lau bụi tượng Phật trong chùa hoang, rồi trượt chân ngã xuống từ trên cao...

Hắn muốn vươn tay đỡ lấy nàng, nhưng thân thể lại bất động như tượng gỗ.

Hắn thấy nàng ngồi sau rèm gảy đàn, đôi tay đầy máu, từng khúc đàn như rút hết tâm can.

Tim hắn như vỡ vụn, muốn hét lên một tiếng, phá tan bức tường vô hình kia để ôm lấy nàng —

Nhưng rốt cuộc, hắn vẫn chỉ là một người xem.

Một cơn mộng giữa ban ngày, hoang đường đến cực điểm.

Đến ngày cuối cùng, hắn thấy phủ Bùi gia treo đèn kết hoa, rộn ràng nghênh đón Cửu công chúa.

Lễ nghi thành thân lộng lẫy chỉ là tấm bình phong.

Đêm tân hôn kia, chúng định dùng m.á.u của nàng để làm sính lễ.

Hắn phẫn nộ, hắn điên cuồng.

Hắn ngửa mặt hỏi trời:

“Sao lại đối xử với nàng như thế? Nàng là một người tốt… nàng đáng được hạnh phúc…”

Hắn – người sinh ra dưới điềm lành “bạch hồng quán nhật” – vậy mà chỉ có thể đau lòng đến c.h.ế.t trong mộng.

Cuối cùng, hắn cưỡng chế bản thân thức tỉnh khỏi cơn mộng dài.

Cưỡi ngựa gõ cửa thành, xuyên đêm chạy đến ngôi chùa hoang nơi ngoại ô.

Đêm đầu mùa tuyết đổ, trời lạnh thấu xương.

Hắn chỉ mong có thể sớm một bước, cứu lấy người con gái của mình.

Chỉ hận… mình không mọc được đôi cánh.

 

“Nhưng sau đó…” Thiếu niên tướng quân cúi đầu, tiếng nói nghẹn lại trong cổ họng.

Ta tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.

Những gì xảy ra sau đó… ta đều nhớ rõ.

Trong chùa hoang giữa vùng tuyết trắng, ta nằm trên bồ đoàn, thất khiếu đổ máu, lệ rơi ướt gối tượng Quan Âm đã phủ bụi thời gian.

Tượng Phật lặng yên, chỉ nhìn ta bằng ánh mắt thương xót.

Bên ngoài vọng vào tiếng vó ngựa dồn dập, có người mang theo khí lạnh giữa đông, từng bước đến gần.

Đôi mắt ta mờ mịt, chỉ có thể mơ hồ nhìn về phía hắn, giọng khản đặc như gió đông gào rú:

“Dù ngươi là ai, xin hãy chôn cất ta… Kiếp sau… ta nhất định báo đáp ngươi.”

Hắn run rẩy ôm lấy ta, một giọt lệ nóng rơi xuống mi tâm ta —

Thấm vào m.á.u thịt, khắc vào lòng.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com