Ngày Ta Qua Đời, Cũng Là Ngày Đại Hỷ Của Vị Hôn Phu

Chương 10



Chẳng bao lâu sau sinh thần Thái hậu, giám chính Khâm Thiên Giám bởi vô năng trong công vụ mà bị giam vào ngục.

Tân giám chính mới nhậm chức ngày đầu, liền long trọng tuyên bố: Hiện tượng thiên văn xảy ra mười bảy năm trước vốn bị giải đoán sai lệch.

Bạch hồng quán nhật — không phải điềm dữ, mà là hiện tượng anh hùng xuất thế.

Lời ấy truyền ra, toàn thiên hạ đều rõ ngụ ý.

Người người cũng nghe nói, trong yến tiệc sinh thần Thái hậu, cách bố trí chỗ ngồi đã có nhiều điều khác lạ.

Cung Tê Hà được trang hoàng nguy nga, châu báu chất đầy, mỹ vật không thiếu.

Thế nhưng, chủ nhân cung ấy lại chẳng đoái hoài, vẫn thường lui tới phủ Trung Dũng Hầu như cũ.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

Năm ấy, ta vừa tròn mười lăm.

Chỉ còn một tháng nữa là đến ngày gia biến của kiếp trước.

Tâm ta từ đó mang hoài nghi, đêm đêm mộng mị chẳng yên.

Mỗi khi tỉnh giấc giữa khuya, ta đều rón rén chạy đến cửa phòng tổ phụ, tổ mẫu, chỉ để chắc rằng hai người vẫn bình an.

Một đêm nọ, ta chợt bừng tỉnh từ trong ác mộng, ngoài cửa tối mịt.

Đèn ngủ chẳng biết tắt từ lúc nào, gió đêm rít gào thê lương.

Cảm giác như bản thân đang mắc kẹt trong ngôi chùa cổ hoang tàn.

Ta chưa kịp xỏ giày, đã vội lật người xuống giường, loạng choạng chạy ra hành lang lạnh lẽo.

Gió táp mưa sa, bóng đêm đổ dài không dứt.

Ta cứ chạy mãi mà chẳng thấy được viện tổ phụ, tổ mẫu.

Thân run như cầy sấy, cổ họng nghẹn cứng, đến tiếng nấc cũng chẳng phát ra nổi.

Bỗng, một đôi tay từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy ta.

Ta hốt hoảng ngoảnh đầu lại — là Cố Cửu Uyên.

Hắn nhìn ta, đau lòng khôn xiết:

"Nhược Từ, nàng làm sao vậy?!"

Ta vội níu chặt lấy vạt áo hắn, thều thào:

"Tổ phụ tổ mẫu của ta... mau đi cứu họ, mau lên..."

Trong viện ánh đèn sáng rỡ.

Gia nhân vội vàng chạy đến:

"Cô nương, có chuyện gì vậy ạ?"

Từ xa, giọng tổ mẫu vang lên ôn nhu:

"Nhược Từ, có chuyện gì vậy con?"

Ta như chợt tỉnh khỏi mộng hoang.

Hóa ra… lại chỉ là một giấc mơ.

Toàn thân vô lực, chẳng thốt nên lời.

Cố Cửu Uyên thay ta đáp:

"Không có gì, chỉ là cô nương gặp ác mộng mà thôi."

--------------

Trong thư phòng ánh nến lay lắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dù đã tỉnh mộng, ta vẫn không thôi run rẩy.

Cố Cửu Uyên bèn cởi áo choàng lông chồn, nhẹ nhàng khoác lên người ta.

"Thị nữ của nàng nói gần đây nàng hay mộng mị, ta lo nên đến xem thử. Quả nhiên..."

Hắn chau mày, cúi đầu nhìn ta:

"Nhược Từ, nàng có điều gì canh cánh trong lòng sao?"

Ta ngẫm nghĩ hồi lâu, rốt cuộc vẫn không kể cho hắn chuyện kiếp trước.

Dù nói ra… chỉ e cũng chẳng ai tin.

Chỉ dặn hắn nếu phát hiện điều gì bất lợi cho tổ phụ trong triều, xin hãy cẩn trọng.

"Tổ phụ ta lúc còn trẻ chinh chiến sa trường, vì binh lương, vì thủ hạ, từng đắc tội với nhiều người. Nay người đã tuổi cao sức yếu, các thúc phụ đều tử trận ngoài biên ải. Ta chỉ mong ông có thể an hưởng tuổi già, không vướng bụi trần."

Cố Cửu Uyên nhìn ta rất lâu.

Ánh mắt ấy sâu đến mức khiến ta không dám đối diện.

Hồi lâu sau, hắn mới khẽ gật đầu:

"Được."

Đêm ấy, hắn ngồi bên giường, canh giấc ngủ cho ta.

Ta nhanh chóng thiếp đi, hiếm hoi thay, không còn mộng dữ.

Trong mơ, ánh dương rực rỡ.

Tổ mẫu dắt tay ta khi còn bé, đưa ta dạo quanh vườn hoa.

Tổ phụ thì bế ta lên ngựa, cười vang như sấm.

"Cháu gái của ta, phải học cách cưỡi ngựa thật giỏi!"

Đôi tay người rắn chắc, từng cầm đao xông pha nơi chiến trường, cũng từng bao bọc cho ta một thời thơ ấu yên bình.

Ta khẽ siết c.h.ặ.t t.a.y hơn một chút… rồi lại siết chặt thêm.

Như thể chỉ cần như vậy, người sẽ không rời xa ta.

Xin người đừng rời xa ta.

Đêm dài hun hút, chỉ có một ngọn đèn dầu leo lét.

Chiếu sáng dáng người đang lặng lẽ ngồi bên giường.

Hắn cúi đầu nhìn bàn tay đang bị nắm chặt lấy — ánh mắt u trầm, sâu không đáy.

Ngày nối ngày trôi qua như nước chảy.

Ta bỗng phát hiện, những lời thị nữ thì thầm, những món ăn từ ngự thiện phòng đưa tới, đều chẳng khác gì so với cùng thời điểm này trong kiếp trước.

Từng ngày trôi đi, ta bói quẻ cầu xăm, quẻ nào cũng là hung tượng, xăm nào cũng là hạ hạ xăm.

Lòng ta như có lửa đốt, cơm chẳng buồn ăn, giấc chẳng yên tròn.

Ta lấy cớ thân thể suy nhược, xin phép Thái hậu cho nghỉ phép. Lời ấy cũng không phải giả dối. Gần đây, thân thể ta gầy đi trông thấy.

Tổ phụ tổ mẫu mời không ít danh y đến phủ xem bệnh, ai nấy đều bảo: bệnh của đại cô nương là bệnh trong tâm.

Tâm bệnh khó cầu y, người đời há chẳng từng nói vậy?

 

Tổ mẫu lo lắng đến mức nước mắt lưng tròng, nắm tay ta mà hỏi: “Nhược Từ, con có chuyện gì không vui trong lòng?”

Ta chỉ biết nắm c.h.ặ.t t.a.y bà, cảm nhận hơi ấm truyền đến từ lòng bàn tay, mạch tượng an ổn.

Phải hồi lâu sau, ta mới miễn cưỡng nở nụ cười: “Con không phiền lòng gì cả. Có người, có tổ phụ ở bên, con không sợ gì hết.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com