Vẫn là bộ y phục trắng như tuyết, dáng vẻ ung dung tao nhã, nhưng bước chân đã trở nên loạng choạng.
Ta đứng nơi hành lang, lặng lẽ dõi theo bóng lưng hắn.
Bùi lang, từng có người coi hắn là tri kỷ, mơ cùng hắn đầu bạc răng long, con cháu đầy đàn.
Chỉ là, thiếu nữ ấy đã vĩnh viễn rời đi vào mùa đông năm nàng mười sáu tuổi, trái tim cũng đã đông cứng thành băng giá.
Ta chậm rãi nhắm mắt.
Một giọt lệ lặng lẽ lăn xuống, tan biến không dấu vết.
Hôm nay, tuyết rơi dày đặc.
Cung nữ đã sớm mang áo choàng lông chồn đến cho ta, nói rằng là Thái hậu ban, dặn đừng để bị lạnh.
Đi qua con đường nhỏ, phía trước chính là Phật đường.
Nhưng trước Phật đường, lại có một thiếu niên đang quỳ gối, y phục đơn bạc, vai đã phủ đầy tuyết trắng.
Ta liếc nhìn hắn vài lần, thiếu niên dường như nhận thấy ánh mắt của ta, liền quay đầu nhìn lại.
Vô cùng tuấn mỹ, mày kiếm mắt sáng, ánh nhìn như sao băng lướt qua đêm đen.
Cung nữ khẽ ghé tai thì thầm: “Cô nương đừng dây dưa với Ngũ hoàng tử, người này mệnh mang sát khí, tiền đồ mờ mịt.”
Thì ra là hắn.
Ngũ hoàng tử, Cố Cửu Uyên.
Nghe đồn ngày hắn ra đời, trời xuất hiện dị tượng: một đạo cầu vồng trắng xuyên qua mặt trời.
Bạch hồng quán nhật, triều đại đổi chủ, điềm dữ không lành.
(*Bạch hồng quán nhật: là hiện tượng khi có một dải sáng trắng (giống như cầu vồng) bắc ngang qua mặt trời -> thường dùng khi bảo một triều đại đổi chủ)
Bởi vậy, Hoàng Thượng chẳng màng ngó ngàng đứa nhi tử này, bao năm qua gần như bị lãng quên.
Ta thu lại ánh nhìn, khẽ nâng dù, tiếp tục bước đi.
Sống lại một kiếp, ta không thể phạm thêm bất cứ sai lầm nào nữa.
Cố Cửu Uyên, đáng thương thì có, nhưng không phải để ta thương hại.
Nhưng khi ta đi ngang qua hắn, một làn gió lạnh thổi tới, mang theo hương vị vô cùng quen thuộc.
Ta không dám tin mà dừng chân.
Gió bấc lật tung vạt áo hắn, thiếu niên vẫn bình thản nhìn ta.
Như ma xui quỷ khiến, ta vươn tay về phía hắn: “Ngài…”
Hắn khẽ cau mày, quay đầu tránh tay ta, ánh mắt lóe lên vẻ đề phòng lẫn khó hiểu.
Ta lặng im thật lâu, như chợt tỉnh khỏi cơn mê, khẽ thốt: “Xin lỗi.”
Tuyết vẫn rơi, ta buộc mình phải bước tiếp.
Cung nữ nghi hoặc hỏi: “Cô nương, vừa rồi sao thế? Chẳng lẽ quen biết Ngũ hoàng tử?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta và Cố Cửu Uyên, kiếp trước kiếp này cộng lại, chỉ gặp nhau đúng hai lần.
Một lần là vừa rồi.
Một lần là trước lúc ta chết.
Khi đó, m.á.u tuôn ra từ thất khiếu, hắn ôm ta vào lòng.
Ta nghe rõ tiếng thở dồn dập của hắn, ngửi thấy hương tuyết tùng lạnh lẽo vương trên vạt áo.
Hơi thở ta đã lụi tàn, chỉ kịp cầu hắn chôn cất t.h.i t.h.ể này.
Hắn rơi lệ, giọt lệ nóng rơi xuống mi tâm ta, hóa thành nốt chu sa vĩnh viễn.
Đêm đó, hắn khàn giọng nói, hắn đã đến muộn mất rồi.
Ta từng ngỡ hắn là bằng hữu cũ của mình.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: *Nếu: 👉Truyện của tui hợp gu bạn 👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Nhưng nay mới hiểu, kiếp đó, ta và hắn vốn chẳng có duyên phận.
Tống Nhược Từ và Cố Cửu Uyên, kiếp trước chưa hề biết mặt.
----------------
Trong Phật đường, lò than hừng hực cháy.
Thái hậu quỳ trên tấm đệm, nhắm mắt tĩnh tâm.
Ta quỳ cạnh người, tụng kinh Phật.
“Thường tu Phật tuệ, cụ đại thần thông, thiện tri nhất thiết chư pháp chi môn, chất trực vô ngụy, chí niệm kiên cố. Như thị Bồ Tát, sung mãn kỳ quốc…”
Một canh giờ trước, cung nữ len lén nói với ta, mẫu phi của Cố Cửu Uyên sắp không qua khỏi, hắn tới cầu xin Thái hậu ban ân chuẩn chữa bệnh cho mẫu phi.
Nhưng Thái hậu không muốn bận tâm.
Bà có sáu người cháu trai, mười một người cháu gái.
Nếu tính cả con cháu các vị vương gia ngoài cung, e là mấy chục đứa đều gọi bà là tổ mẫu.
Trong số đó, không thiếu kẻ thông minh lanh lợi, biết nhìn sắc mặt mà sống.
Còn Cố Cửu Uyên, tính tình lạnh lùng, cứng cỏi, lại mang theo điềm dữ "bạch hồng quán nhật", xưa nay chẳng được lòng Thái hậu.
Thái hậu không muốn giúp hắn, cũng là lẽ thường tình.
Nhưng ta thì khác.
Kiếp trước, ta từng hứa: nếu có kiếp sau, nhất định sẽ báo đáp.
Trước mặt Bồ Tát trong Phật đường, ta không muốn trở thành kẻ bội thề.
Bên ngoài, tuyết rơi mỗi lúc một dày.
Gió bắc gào thét, cửa sổ bị đập vang lên từng hồi lạch cạch.
Bóng người quỳ ngoài kia, gầy gò run rẩy, dường như đã kiệt lực.
Tiếng tụng kinh của ta bất giác ngừng lại.
Thái hậu dường như đã nhận ra, khẽ liếc mắt nhìn ta, ôn tồn nói: “Mệt rồi sao? Lui ra nghỉ ngơi một chút đi.”
Người chậm rãi đứng dậy, ta vội vàng bước lên đỡ lấy.
Thái hậu đưa tay khẽ vuốt mặt ta, nhẹ giọng: “Hoàng đế đi săn mùa đông, săn được một con hươu, đã ban thưởng cho ta. Vất vả cho ngươi phải ăn chay lâu nay, hôm nay lui về sớm, ta sẽ sai ngự trù nướng thịt hươu cho ngươi ăn.”
Ta liếc ra ngoài cửa sổ, cuối cùng không nhịn được lên tiếng: “Ngũ hoàng tử đã quỳ ngoài kia gần nửa ngày rồi.”