Ngọn đuốc sáng rực, soi rõ những gương mặt quen thuộc, kiên cường.
Tiếng gươm giáo sát phạt vang trời, bất kỳ lúc nào cũng có thể có người ngã xuống.
Cấm quân vạn người.
Thân binh chỉ vài trăm.
Dùng trứng chọi đá—là điều đại kỵ trong binh pháp.
Tổ mẫu đưa mắt nhìn quanh, giọng trầm lạnh, từng chữ nặng như núi:
“Chính vì các ngươi nguyện lấy thân mình bảo vệ ta, ta càng không thể để các ngươi vì ta mà uổng mạng.”
“Phủ Trung Dũng Hầu ta, xưa nay chỉ có trung thần nghĩa sĩ!”
Cánh cổng phủ bật mở.
Tiếng c.h.é.m g.i.ế.c ngoài kia cũng thoáng ngưng lại.
Lão phu nhân dẫn cháu gái, thân mặc giáp nhẹ, tay cầm trường kiếm, hiên ngang bước ra trước cổng phủ.
“Nghe nói có người muốn tìm ta?” Bà cười nhạt. “Vậy ta đến.”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: *Nếu: 👉Truyện của tui hợp gu bạn 👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Máu và lửa nhuộm đỏ mái tóc bạc, nhưng dáng đứng vẫn vững chãi, nụ cười vẫn ung dung như cũ.
“Ta đã hơn bảy mươi tuổi, không đáng để các ngươi nhọc lòng tương tranh. Thống lĩnh cấm quân đâu? Dẫn đường đi!”
Bốn bề lặng như tờ.
Một con chiến mã chợt từ xa lao tới, hí dài một tiếng, dừng lại trước phủ Trung Dũng Hầu…
Người kia vừa hiện thân, sắc mặt quen thuộc, mở miệng đã hỏi:
"Tiểu Cửu đâu rồi?"
Đúng vậy, hắn chính là cữu cữu của Cửu công chúa, đệ đệ ruột của Du phi.
Từ bên trong vọng ra tiếng thét the thé của Cửu công chúa:
"Cữu cữu!"
Thân binh lập tức áp giải nàng, thô bạo ném ra trước cửa phủ.
Nàng ta bị trói chặt, không thể nhúc nhích, chỉ còn biết gào lên giữa trời đất:
"Cữu cữu! Bọn chúng bắt nạt con! Người nhất định phải làm chủ cho con!"
Kiếp trước, ta từng gõ trống đăng văn, dâng sớ kêu oan cho tổ phụ tổ mẫu.
Nhưng chưa chờ được nội thị truyền chỉ, lại đợi được nàng ta.
Cửu công chúa nhìn ta, ánh mắt như nhìn kẻ sắp xuống mồ.
"Ngươi chính là Tống Nhược Từ sao?" Giọng nàng đầy trào phúng, "Ngọn lửa trước Phật danh vang khắp kinh thành, vị hôn thê trong lòng Bùi lang, thì ra cũng chỉ có vậy thôi."
Còn ta, khi ấy vẫn quỳ gối khẩn cầu:
"Xin công chúa thay lời chuyển đạt, tổ phụ ta một lòng trung quân, tuyệt không có ý tạo phản. Mong Hoàng Thượng minh xét."
Nàng ta bật cười, tiếng cười lạnh lẽo:
"Thân phận hèn mọn như ngươi mà cũng vọng tưởng diện kiến long nhan? Ngươi xứng sao?"
Nàng ta sai người kéo ta đi, hạ lệnh trục xuất về ngôi chùa hoang.
Trên đường, ta đeo gông mang xiềng, thân mang tội danh, bị bêu rếu khắp phố phường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dẫu khi ấy, ta vẫn chẳng hiểu mình rốt cuộc đã phạm tội gì.
So với nỗi nhục mà ta từng nếm trải, thì hôm nay ngươi chịu đựng được bao nhiêu, Cửu công chúa?
Thế nhưng, Du tướng quân lại chẳng nghĩ như ta.
Ông ta liếc qua cháu gái, rồi nhìn về phía chúng ta, mặt như phủ sương lạnh.
"Người đâu! Bắt hết lũ nghịch tặc này cho ta!"
Thân binh và hộ vệ lập tức liều mạng chống trả, nhưng rốt cuộc thế đơn lực bạc, khó lòng cầm cự.
Cửu công chúa bật cười lớn, đắc ý không giấu nổi:
"Tống Nhược Từ! Ta từng nói rồi, ngày thiên hạ đổi chủ chính là ngày ngươi táng mệnh!"
Nàng ta hất tay đỡ, nhặt lấy một cây trâm, tiến thẳng về phía ta.
Đầu trâm lạnh buốt lướt qua gò má ta, ánh mắt nàng ta như loài xà độc, âm ngoan cực điểm.
"Tống Nhược Từ, rốt cuộc ngươi đã dùng tà thuật gì mê hoặc Bùi lang? Hắn vậy mà lại dám cự tuyệt ta, chẳng buồn gặp lại! Ngươi nói xem, nếu gương mặt này bị hủy, liệu hắn còn si mê ngươi nữa chăng?"
Ta khẽ cười:
"Ngươi... sẽ không thắng được đâu."
Nàng ta thoáng sững lại:
"Ngươi nói gì?"
Lửa cháy rực trời, thiêu đỏ nửa kinh thành, ánh lửa rọi sáng màn đêm như giữa ban ngày.
Nếu đêm nay phải chết, thì chí ít... cũng ấm áp hơn kiếp trước rất nhiều.
Ta lại lặp lại, rõ ràng từng chữ:
"Ngươi... không thắng được đâu."
Trong miệng ta giấu sẵn một viên thuốc độc– quân bài cuối cùng đêm nay.
Ta đã nói rồi, cho dù phải chết, cũng quyết không để vận mệnh định đoạt.
Cửu công chúa bị lời ta chọc giận, giận dữ bóp chặt cằm ta, giơ cao cây trâm:
"Tốt! Để xem kẻ nào mới là người chiến thắng! Ta sẽ cào nát khuôn mặt này của ngươi, ném xác cho chó rừng gặm, để cho thiên hạ thấy rõ — cái gọi là ngọn lửa trước Phật, chẳng qua cũng chỉ là thứ phàm tục thối nát!"
Đúng lúc đó — vút!
Một tiếng gió rít vang lên, một mũi tên bay xuyên qua bóng đêm, phá nát cây trâm trong tay nàng ta.
Ta giật mình mở to mắt.
Từ cuối con đường, vó ngựa dồn dập, binh mã trùng trùng.
Dẫn đầu đội kỵ binh, là Cố Cửu Uyên – một thân một ngựa.
Ánh lửa soi sáng thân ảnh hắn, song không sao soi rõ được sát khí trong mắt người kia.
Ta thấy hắn giương cung, ta thấy hắn kéo dây cung...
Ta thấy mũi tên xuyên thủng đầu Cửu công chúa.
Lông vũ trắng nơi đuôi tên vẫn còn run lên khe khẽ.
Một giọt m.á.u b.ắ.n lên mặt ta.
Thi thể nàng ta đổ ập xuống dưới chân ta, nặng nề như một lời phán quyết