Ngày Ta Qua Đời, Cũng Là Ngày Đại Hỷ Của Vị Hôn Phu

Chương 6



Ngày qua ngày, tháng nối tháng.

Ta vẫn ngày ngày tụng kinh trong Phật đường của Cung Thọ Khang.

Mà Cố Cửu Uyên đã bám rễ nơi hậu viện nhà ta, ngày đêm khổ luyện.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

Những tháng năm bị đày vào lãnh cung, hắn đã thông thạo binh pháp.

Thứ hắn thiếu chỉ là một người thầy giỏi, mà nhà ta lại chưa từng thiếu những danh sư.

Ánh nến trong thư phòng cháy mãi đến canh ba. Hắn cùng tổ phụ nghiên cứu sa bàn, đàm luận binh thư.

Cố Cửu Uyên ngày càng trầm tĩnh, mưu lược hơn xưa.

Mà tổ phụ dường như đã già đi trông thấy.

Như thể người đang dốc hết sức lực, nâng đỡ một hy vọng cuối cùng.

Có lúc ta xót xa, không đành để người thức khuya dậy sớm.

Cố Cửu Uyên áy náy nhìn ta, tổ phụ chỉ cười, nói không sao.

Gió chiều hè vẫn phảng phất se lạnh. Ta không biết mình có nghe nhầm một tiếng thở dài hay không.

“Cũng không biết còn có thể ở bên cạnh hai đứa thêm bao lâu nữa…” Người nói.

Năm ấy, ta mười lăm tuổi.

Còn bảy tháng nữa, chính là ngày gia đình ta bị tịch biên trong kiếp trước.

Hôm nay, vừa rời Phật đường, nữ y hớt hải tìm đến:

“Lâm phi nương nương nguy kịch rồi, hiện đang dùng thuốc mạnh để duy trì hơi thở. Ngũ hoàng tử không rõ tung tích, Tống cô nương, người có muốn đi xem không?”

Ta lập tức sai thị nữ thân cận báo tin, còn bản thân thì tự mình đến Cung Tê Hà.

Từ ngày lâm bệnh nặng vào mùa đông năm ngoái, bà đã gắng gượng được nửa năm.

Lần này gặp lại, ánh mắt bà lại sáng suốt lạ thường.

“Con là cháu gái của Trung Dũng Hầu, Nhược Từ, đúng không?” Bà dịu dàng đưa tay vuốt gò má ta, “Con rất giống mẫu thân của con.”

Khi ấy ta mới hay, mẫu thân ta, Lâm phi nương nương và Lan Đình cô cô từng là tỷ muội tốt.

Vậy nên, ta cũng chợt hiểu ra.

Vì sao Cung Tê Hà thất sủng bao năm, nhưng mẫu tử bọn họ vẫn có thể bình an vô sự.

Vì sao, mối quan hệ giữa ta và Cung Tê Hà, bấy lâu nay vẫn không để lộ một mảy may ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ta và mẫu thân con đều yêu thích luyện võ, chỉ có Lan Đình là quân sư. Sau khi ta vào cung, mẫu thân con cùng phụ thân con vẫn trấn thủ biên cương. Con không biết, ta đã từng hâm mộ bà ấy đến nhường nào.”

“Nhưng rồi gia đình ta liên tiếp lập chiến công, Hoàng Thượng đối đãi ta rất tốt. Khi ấy, ta đã nghĩ: có được phu quân như thế, đã là may mắn nhất đời.”

“Chỉ không ngờ… đế vương bạc bẽo, nam nhân càng vô tình. Hắn rõ ràng biết lời phán của Khâm Thiên giám là dối trá, chỉ là cái cớ kẻ khác dựng lên hãm hại ta, vậy mà vẫn lấy đó làm cớ, ra tay với gia tộc ta.”

Ánh mắt nữ nhân nằm trên giường xa xăm, như thể đã trở về dĩ vãng, lần nữa nếm trải hết thảy yêu hận đã qua.

Nhưng giọng điệu phó thác mọi chuyện sau khi bà rời đi, khiến ta bàng hoàng không nói nên lời, chỉ biết nắm c.h.ặ.t t.a.y bà.

“Sẽ ổn thôi, nương nương,” ta khẽ an ủi, “Ngũ hoàng tử ngày càng tiến bộ, chỉ cần có cơ hội, nhất định sẽ...”

Lâm phi ngắt ngang lời ta, nở nụ cười khổ: “Là ta đã liên lụy nhi tử mình.”

Ta giật mình ngẩn người.

Phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Một thiếu niên vội vã chạy đến, trên người phủ đầy bụi đường.

Lâm phi nhìn Cố Cửu Uyên, giọng điệu ôn hòa mà bi ai: “Mẫu phi ích kỷ. Mẫu phi không dám nói cho con biết, kỳ thực là chính ta đã liên lụy con. Con vẫn luôn cho rằng bản thân sinh ra đã mang điềm gở, liên lụy đến mẫu phi. Nhưng thật ra, hết thảy đều là lỗi của ta.”

Cố Cửu Uyên không nói gì, chỉ lặng lẽ quỳ xuống bên giường.

Ta chưa từng thấy hắn hoảng loạn đến vậy.

Lâm phi đưa tay lên xoa đầu hắn, mỉm cười dịu dàng: “Nhi tử của ta, lẽ ra phải có một tương lai rộng mở. Vậy mà lại cùng ta giam mình nơi lãnh cung suốt mười bảy năm. Đều tại ta si mê nhầm người, đều tại ta không có bản lĩnh tranh đấu nơi cung cấm. Ta từng có tuổi trẻ tự do tự tại, mà con ta lại không có.”

Nụ cười của bà dần biến thành những giọt lệ, bàn tay run rẩy nắm lấy tay ta.

Đó là tư thế cầu xin của một người mẹ.

“Nhược Từ, Tống cô nương, ta quanh năm bệnh tật, nhưng ta biết con là một cô nương lương thiện. Nhi tử ta không nơi nương tựa, nếu con có thể đối đãi tốt với nó, sau khi ta c.h.ế.t đi, nhất định sẽ báo đáp con.”

Một giọt nước mắt từ khóe mắt già nua của bà lặng lẽ lăn xuống.

Tầm mắt bà dần trở nên mờ ảo, nhưng vẫn cố chấp không chịu khép lại.

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y bà, nghẹn ngào nói: “Con sẽ, con nhất định sẽ.”

Đầu hạ, những nụ sen bé nhỏ khẽ hé.

Cung Tê Hà từng nghênh đón một vị nữ tướng quân.

Bà từng có biên cương rộng lớn, từng có đao thương sắc bén.

Bà là nữ nhi tự do tung hoành trên lưng ngựa, lại bị giam cầm trong vòng xoáy chốn hậu cung.

Bà đã mất đi tất cả, cuối cùng chỉ để lại một đứa con trai cứng cỏi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com