Đêm tân hôn, Lục hoàng tử không buồn đoái hoài, nhất quyết không cùng ta viên phòng.
“Từ nay về sau, nếu ngươi biết giữ mình, an phận làm một Hoàng Tử Phi hiền lương, chờ ngày ta bước lên ngôi cửu ngũ chí tôn, trong hậu cung ắt có một chỗ cho ngươi dung thân.”
“Còn nếu ngươi ganh ghen đố kỵ, trước mặt Vân Tri ra vẻ làm cao, thì đừng trách ta tuyệt tình không nể mặt.”
Nói rồi, hắn phẩy tay áo mà đi, thẳng đến phòng của người thiếp thanh mai trúc mã.
Hoàng hậu nương nương từng thở dài: “Lục nhi dã tâm có thừa, chỉ tiếc đầu óc lại chẳng theo kịp…” Quả nhiên, lời ấy chẳng sai chút nào.
Ta đành lặng lẽ bám theo, nhân lúc Lục hoàng tử và Quách Vân Tri đang trút bỏ xiêm y, môi chạm môi, tay quấn tay, liền mỉm cười bước vào, nhỏ nhẹ đề nghị:
“Hay là… ba chúng ta cùng ngủ một giường?”