Hoàng Tử Phi Chỉ Nói Hai Lần Thôi

Chương 6



6.

Tỳ nữ của nàng run rẩy như cầy sấy. Quách Vân Tri theo phản xạ đưa tay che mặt.

Ta vung tay c.h.é.m một chưởng, đánh ngất nàng ngay tại chỗ.

 

Tỳ nữ kia sợ đến trắng bệch mặt mày.

 

"Chăm sóc cho tốt chủ tử nhà ngươi." Ta vỗ vỗ mặt nàng, nhẹ giọng dặn dò.

Tỳ nữ như giã tỏi, gật đầu lia lịa.

 

Ta một mình đến dự yến, đã chuẩn bị sẵn tinh thần ứng đối với Thành Vương phi. Dù sao nàng và Quách Vân Tri thân thiết, không tiếc ra mặt vì nàng kia lấy thể diện.

 

"Quách di nương thân thể bất an." Ta tiện miệng bịa cớ.

 

Nào ngờ Thành Vương phi chẳng mấy bận tâm, thậm chí chẳng thèm hỏi han lấy một câu, chỉ kéo tay ta ân cần hỏi han, lời nào cũng dịu dàng như gió xuân.

 

Thậm chí còn mở lòng nói: "Xuất thân Quách Vân Tri có cao quý đến đâu, chung quy vẫn chỉ là thiếp. Muội lại là chính thất của hoàng tử, danh chính ngôn thuận ghi tên trong ngọc điệp, là tức phụ hoàng gia, đâu phải thứ nàng ta có thể sánh kịp."

 

"Tranh sủng ganh tình là việc nữ nhân nhỏ mọn hay làm. Muội chỉ cần giữ lấy khí độ đoan trang, hiền lương rộng lượng, thiên hạ chẳng ai có thể bắt bẻ."

 

Nàng nói chuyện thân thiết như vậy, khiến ta không rõ rốt cuộc là địch hay bạn.

 

Lại có lời sâu xa: "Muội à, phúc phần của muội còn ở phía sau đấy. Chỉ e đến lúc đó, cả ta – làm tẩu tử – cũng phải hành lễ với muội thôi."

 

Thành Vương tuy là trưởng tử, nhưng trong lòng vẫn nhường nhịn Lục hoàng tử mọi bề. Thành Vương phi cũng chẳng khác, đối với ta kính trọng lễ độ, trước mặt các vị vương phi, còn kéo ta ngồi cùng nàng trên thượng tọa.

 

Chuyện này, e rằng Lục hoàng tử rất lấy làm hài lòng.

 

Còn ta thì không dám hưởng thụ. Cái m.ô.n.g dính chặt nơi cuối bàn, không nhúc nhích nửa phân.

 

Thành Vương phi kéo một lần, kéo không được.

 

Nàng, "..."

 

Lại kéo lần nữa, vẫn không nhích.

 

"Muội tử này, thật là quá thành thật." Nàng dở khóc dở cười.

 

Ta ngượng ngùng cười khẽ, "Hi hi…"

 

Quách Vân Tri hai lần tỉnh lại trong biệt viện, đều bị Kỳ Lân Vệ đánh ngất lần nữa.

Cũng tiện.

 

Trên đường trở về, nàng vừa đỡ cổ vừa không ngừng buông lời ác độc:

 

“Ta nhất định sẽ bẩm báo sự thật với điện hạ, điện hạ sẽ không tha cho ngươi đâu!”

 

Vừa trông thấy Lục hoàng tử, nàng liền khóc như hoa lê đái vũ, nước mắt đầm đìa kể tội ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Lục hoàng tử ôm nàng vào lòng, trong mắt như bốc lên lửa giận.

 

“Khương Thanh Ba! Ngươi đúng là loại nữ nhân hai mặt! Miệng thì hứa hẹn ngọt ngào, sau lưng lại giở thủ đoạn đê hèn thế này. Tính tình ghen tuông đến vậy, sao có thể làm chủ mẫu trong phủ? Nếu ta không dạy dỗ ngươi cho tử tế, e là ngươi sẽ trèo lên đầu ta mất!”

 

Hắn tức đến mức như muốn ngất đi, hẳn là không ngờ ta lại dám ngang nhiên không coi hắn ra gì đến vậy.

 

Ta dịu dàng nói: “Điện hạ bớt giận, thần thiếp biết sai rồi, lần sau không dám nữa.”

 

Hắn căn bản không tin: “Lần trước ngươi cũng nói vậy!”

 

“Thế nhưng ngài xem, sau lần trước đó, ta có đánh ngài thêm cái bạt tai nào nữa đâu?”

 

Lục hoàng tử: “… Cũng đúng.”

 

Quách Vân Tri nức nở, nhẹ giọng gọi: “Điện hạ…”

 

Lục hoàng tử lập tức động lòng: “Vân Nhi chịu uất ức thế này, chẳng lẽ ngươi nói một câu biết lỗi là xong?”

 

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Quách Vân Tri thừa cơ nói: “Điện hạ, tỷ tỷ hành xử bất kính như thế, e là do xuất thân thấp kém. Hay là mời một ma ma dạy lễ nghi, dạy dỗ lại từ đầu. Trước khi học xong, tốt nhất đừng để tỷ tỷ xuất hiện làm trò cười nữa.”

 

Ý là muốn cấm túc ta. Ta thì chẳng sao, dù gì cũng không cấm được ta thật.

 

Lục hoàng tử  tự biết điều: “Chân mọc trên người nàng ấy, nàng ấy muốn ra ngoài, ai mà cản được?”

 

Quách Vân Tri lại đề nghị: “Vậy thì để tỷ tỷ quỳ trong Phật đường sám hối đi.”

 

“Nàng ấy  không quỳ thì sao?”

 

Quách Vân Tri liếc nhìn Kỳ Lân Vệ sau lưng ta, rồi lại nhìn đám vô dụng trong phủ hoàng tử, “… ”

 

Nàng chẳng còn hy vọng gì, đành nói: “Vậy… tước quyền quản gia của nàng ta?”

Lục hoàng tử đáp: “Nàng ta vốn đâu có quản gia.”

 

Ta xuất thân tiểu hộ, quả thực không có kinh nghiệm quản lý phủ hoàng tử. Hoàng hậu nương nương không muốn để Quách Vân Tri được lợi, bèn ban cho một ma ma có phẩm cấp để quản lý sự vụ hậu viện. Bà ấy đang dạy  ta từ từ, chỉ là ta không có năng khiếu mấy chuyện ấy, đến giờ vẫn là một tay ôm đồm mọi việc.

 

Quách Vân Tri vắt óc suy nghĩ.

 

Cuối cùng vẫn là Lục hoàng tử lên tiếng: “KhươngThanh Ba, ta thật sự quá thất vọng với ngươi rồi. Ngươi cứ tiếp tục thủ tiết trong phòng đi.”

 

Có hoàng hậu nương nương chống lưng, hắn đối với ta cũng chỉ còn nước này thôi.

 

“Điện hạ, nếu tỷ tỷ lợi dụng Kỳ Lân Vệ ép ngài thì sao?” Quách Vân Tri rõ ràng quá tự tin vào sức quyến rũ của Lục hoàng tử.

 

Ta ra ngoài ứng phó một ngày, đã khá mệt rồi, liền vội nói: “Không ép không ép, ta đảm bảo.”

 

Lục hoàng tử: “…”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com