Trong số các hoàng tử đã trưởng thành, duy chỉ có Lục hoàng tử là chưa được phong vương sau khi xuất cung lập phủ. Hoàng thượng áp chế hắn ra mặt, không cần nói cũng rõ, nhưng Lục hoàng tử lại tự tin đến khó hiểu, cho rằng phụ hoàng ắt có an bài khác dành riêng cho hắn.
Hoàng thượng không ưa Lục hoàng tử, mà hình như cũng chẳng ưa ta.
Sau đôi lời chào hỏi theo lễ nghĩa, bỗng nhiên Người hỏi thẳng:
“ Hoàng tử phi, ngươi có muốn làm hoàng hậu không?”
Ta khựng người, nhất thời sững sờ. Đây rõ ràng là một phép thử.
Hoàng hậu nương nương căng thẳng thấy rõ — câu hỏi này chẳng dễ trả lời, dù đáp “có” hay “không” cũng khó làm Hoàng thượng hài lòng.
Tên ngốc Lục hoàng tử lại thúc tay vào ta: “Phụ hoàng hỏi kìa?”
Ta lập tức quỳ xuống dập đầu, ấp úng đáp:
“Bệ… Bệ hạ, thần là tức tử của Người kia mà!”
Hoàng hậu nương nương bật cười thành tiếng.
“Cút, cút hết cho trẫm!” — Hoàng thượng mặt mày đen kịt, giận dữ phất tay đuổi. Về sau, hoàng hậu nương nương khen ta:
“Bản cung không nhìn nhầm người, quả là thông minh lanh lợi.”
Rồi ban thưởng cho ta không ít lễ vật quý báu. Lục hoàng tử nhân cơ hội mách lẻo:
“Mẫu hậu, nàng ấy dựa vào Kỳ Lân Vệ mà người ban cho, tác oai tác quái trong phủ, đến nhi tử cũng không để vào mắt!”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha. Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Hoàng hậu nương nương trách ta:
“Ngươi cũng thật là, đường đường cũng là một vị hoàng tử mà ngươi chẳng nể mặt chút nào. Lần sau dù sao cũng bịt miệng hắn lại, đừng để người trong phủ chê cười.”
Lục hoàng tử thở dài:
“Mẫu hậu quả là quá cẩn trọng. Ở trong cung mình, nói mấy câu còn phải dè dặt đến vậy sao?”
“Mẫu hậu cứ yên tâm, đợi nhi tử thành đại nghiệp, sẽ không để mẫu hậu chịu chút ủy khuất nào.”
Hoàng hậu cười nhạt: “Hoàng nhi à, có khi con chẳng làm gì cả, bản cung mới là yên tâm nhất.”
Lục hoàng tử quả quyết: “Mẫu hậu đừng phiền lòng, nhi tử tự biết chừng mực.”
Hoàng hậu nương nương: “Hô… hô hô hô……”
Trên xe ngựa hồi phủ, Lục hoàng tử cảm khái:
“Mẫu hậu thân là hoàng hậu mà vẫn bị gò bó đủ bề. Người ban Kỳ Lân Vệ cho ta để phò tá đại sự, ta nhất định không phụ lòng!”
Khoan đã? Kỳ Lân Vệ không phải ban cho ta sao?
Hắn nói với vẻ chắc chắn:
“Kỳ Lân Vệ ngoài mặt là ban cho ngươi, kỳ thực là cho ta. Mẫu hậu khổ tâm như thế, ngươi nên hiểu mới phải.”
Ta không hiểu.
Chẳng biết phải tiếp lời thế nào, ta đành học theo hoàng hậu nương nương: “Hô… hô hô hô……”
Trong số lễ vật nương nương ban thưởng, có một chiếc trâm ngọc "Loan Phượng Hòa Minh", được chạm khắc tinh xảo từ một khối ngọc dương chi Hòa Điền hiếm thấy. Không chỉ giá trị liên thành, mà còn mang ý nghĩa cát tường tuyệt diệu.
Quách Vân Tri yêu thích không buông tay.
Lục hoàng tử chẳng mấy để tâm, cắm trâm vào mái tóc nàng ta rồi thản nhiên nói:
“Chỉ là một chiếc trâm thôi mà, thích thì cứ cầm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Quách Vân Tri mím môi cười:
“Chỉ e tỷ tỷ chưa từng thấy vật gì tốt, nên không nỡ cho chăng?”
Đã cướp của lại còn giở giọng châm chọc.
Ta dịu dàng đáp:
“Thân phận của Vân di nương bây giờ, đội chiếc trâm ‘Loan Phượng Hòa Minh’ thế này, e là phạm vào tội phạm thượng rồi.”
“Không nỡ thì cứ nói thẳng, cần gì dùng d.a.o mềm đ.â.m người?” — Quách Vân Tri mắt hoe đỏ, ra vẻ định rút trâm xuống khiến Lục hoàng tử xót ruột không thôi.
Lục hoàng tử vội ngăn tay nàng ta lại:
“Trâm này, ta đã nói nàng có thể đội thì tức là nàng đội được.”
“Không thể, không thể được đâu.” — Ta nhẹ giọng can ngăn.
Lục hoàng tử cười giận:
“Khương Thanh Ba, ngươi chớ có được voi đòi tiên! Trâm này hôm nay ta nhất định tặng cho Vân nhi, ngươi định làm gì?”
Ta nhe răng cười: “Lời này ta đã nói đến hai lần rồi đấy.”
Tỳ nữ sau lưng Quách Vân Tri sắc mặt tái mét, rụt người lui lại hai bước. Phụ thân ta từng dạy: không nên vừa mở miệng đã động thủ.
Nhưng hai lời không hợp thì cũng không ngại ra tay.
Ta vung tay, tát cho Lục hoàng tử một cái. Tiếng “bốp” giòn tan vang lên, mọi người đều sững sờ.
Ta nhân cơ hội rút chiếc trâm từ tóc Quách Vân Tri xuống, cẩn thận cất vào hộp gấm.
“Khương Thanh Ba, ngươi dám đánh ta?!”
Lục hoàng tử tức giận đến đỏ mặt, vung tay định tát lại, nhưng ta khẽ nghiêng đầu, nhẹ nhàng tránh được. Quả thật hắn chẳng có bản lĩnh gì cho cam.
Hắn tức tối quát gọi thị vệ bắt ta.
Thị vệ trong phủ lần lượt vây tới, nhưng ai nấy đều lộ vẻ khó xử. Lệnh của chủ tử thì không thể trái, nhưng Kỳ Lân Vệ vây quanh bên ta, họ lại không phải đối thủ.
Trong lúc giằng co, ta dịu giọng đưa bậc thang:
“Điện hạ bớt giận, phu thê “ đầu giường cãi nhau cuối giường hòa”, thiếp lần sau không dám nữa.”
Lục hoàng tử tuy nói lời hùng hồn lắm, nhưng cũng hiểu rõ: đám Kỳ Lân Vệ kia chỉ nghe lệnh ta. Thực sự đánh nhau, với số lượng thị vệ trong phủ chưa chắc đã lép vế. Nhưng hoàng tử và hoàng tử phi, mới ngày thứ hai sau hôn lễ đã ầm ĩ thành thế, truyền ra tới tai Hoàng thượng, thể nào cũng bị khiển trách.
Lúc ấy, ngay cả hoàng hậu nương nương cũng khó tránh khỏi liên lụy.
Lục hoàng tử không phải không có đầu óc, hắn biết dè chừng.
Điều hắn không hiểu là — ta thân là hoàng tử phi, cùng hắn vinh nhục tương liên, sao lại dám làm tới mức này?
“Khương Thanh Ba, ngươi đã biết lỗi, bản vương không chấp với nữ tử như ngươi.” — Lục hoàng tử thuận đà lùi bước — “Nhưng từ nay về sau, đừng mong ta bước vào viện ngươi thêm nửa bước!”
Nói đoạn, hắn giận dữ bỏ đi.
Quách Vân Tri thong thả bước tới trước mặt ta, cười khinh khỉnh:
“Đồ ngu, ngươi tưởng ta thực sự thèm chiếc trâm đó chắc? Trâm quý thì có quý thật, nhưng ở nhà ta thuở trước, trâm như vậy chỉ là đồ tùy tay đặt trên bàn trang điểm thôi.”
“Chẳng qua xuất thân ngươi nhà hèn cửa nhỏ, mắt thiển lòng tham, vì một chiếc trâm mà cũng muốn tranh giành với ta. Cho dù được nương nương ban cho Kỳ Lân Vệ thì đã sao? Trong phủ này, không có sủng ái của điện hạ, ngươi chẳng là gì cả. Mang danh hoàng tử phi, cũng chỉ là một quả phụ sống thừa mà thôi.”
Nàng ta không thực sự để tâm tới trâm ngọc kia, nhưng ta lại thật lòng chẳng muốn nhường.
Chiếc trâm dương chi bạch ngọc này, quý giá hơn cái gọi là “sủng ái” của Lục hoàng tử nhiều.
Ta hỏi: “Sủng ái của điện hạ đã cho ngươi thứ gì? Một vị trí thiếp thân ư?”
Sắc mặt Quách Vân Tri lập tức biến đổi.
“Đợi đến khi ta bước lên vị trí hoàng hậu, ngươi sẽ hiểu sự sủng ái của điện hạ quan trọng nhường nào.”
Phải nói sao nhỉ? Cùng nằm một giường nên ảo tưởng như nhau. Quách Vân Tri và Lục hoàng tử, đúng là cùng một lò đúc ra.