Hoàng Tử Phi Chỉ Nói Hai Lần Thôi

Chương 2



2.

Lục hoàng tử không hề hay biết rằng, người làm Hoàng tử phi của hắn có thể không phải là ta — nhưng tuyệt đối không thể là Quách Vân Tri.

 

Hắn là nhi tử của Trung cung Hoàng hậu, ngoại thích nắm giữ binh quyền, lại có một vị tỷ phu giỏi kiếm tiền, gia thế như vậy, đáng tiếc… Thái tử lại không phải là hắn.

 

Thái tử là con của Nguyên hậu đã khuất, từ nhỏ đã được định sẵn làm người kế vị, phẩm hạnh ôn hòa, cung kính tiết kiệm, khoan dung nhân hậu, vừa được Thánh thượng yêu quý, vừa được quần thần ủng hộ, địa vị Đông cung vững như bàn thạch.

 

Hai năm trước, Thái tử đại hôn, Thái tử phi chính là đích trưởng nữ  của Quách gia.

 

Nay Lục hoàng tử cũng bắt chước, muốn cưới nữ nhi Quách gia, thử hỏi, nếu hoàng thượng không sinh nghi hắn thì còn sinh nghi ai? Chỉ sợ đến cả Quách gia và Hoàng hậu nương nương cũng bị nghi ngờ lây.

 

Lý lẽ này, Quách gia và Hoàng hậu đều hiểu rõ, chỉ có mỗi Lục hoàng tử là mãi không chịu hiểu, cứ nhảy nhót bên bờ vực diệt thân.

 

Hoàng hậu nương nương bao lần tấu trình trước ngự tiền, chỉ mong Lục hoàng tử được bình an vô sự mà sống kiếp vương gia nhàn tản, hưởng phú quý.

 

Hoàng thượng vốn rất muốn tin theo, nhưng Lục hoàng tử lại chẳng cho ngài cơ hội.

 

Cái câu "vinh đăng đại bảo" — lời đại nghịch bất đạo, hắn lại buông ra nhẹ tênh như gió thoảng, đủ thấy ngày thường ăn nói buông thả cỡ nào.

 

Đối thủ như thần, đồng đội như heo, chẳng trách miệng Hoàng hậu nương nương mọc đầy vết loét.

 

Trước ngày đại hôn, Hoàng hậu nương nương ban cho ta một đội Kỳ Lân Vệ.

Về cách sử dụng, nương nương dặn: "Chỉ cần đừng đánh c.h.ế.t là được."

 

Không đến nỗi. Thật sự không đến nỗi như vậy đâu.

 

Phụ thân ta thường dạy: Quân thủ động khẩu không động thủ.

 

Đứng trong viện của Quách Vân Tri, ta ghi nhớ lời dạy của phụ thân, dịu dàng nói:

"Xin mời điện hạ ra đây một chuyến."

 

Tỳ nữ của Quách Vân Tri từ trong phòng bước ra, cao giọng quát:

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

 

"Ầm ĩ cái gì vậy? Không biết điện hạ và tiểu thư nhà ta đã nghỉ ngơi rồi sao?"

 

Nàng ta làm như bây giờ mới nhìn thấy ta, vội vàng hành lễ qua loa, cười nói:

 

"Hóa ra là Hoàng tử phi. Nô tỳ còn tưởng là con tiện tỳ nào không biết điều, phá hỏng chuyện tốt của chủ tử chứ."

Nàng ta trông  rất đáng đánh, ta có chút ngứa tay, nhưng quyết định cho nàng một cơ hội.

 

Nàng ta cười, ta cũng cười: "Mời điện hạ ra đây, ta có chuyện hệ trọng muốn bàn."

 

Nàng ta cười càng tươi: "Thưa Hoàng tử phi, điện hạ đã dặn rồi, xuân tiêu một khắc ngàn vàng, đêm nay ai cũng không được quấy rầy người."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Ta đã nói hai lần rồi đó nhé."

 

"Cái gì? A——"

 

Ta đưa chân đạp một cái, nàng ta bay ra va vào cột hành lang, mãi vẫn chưa bò dậy nổi.

 

Trong sân yên tĩnh đến lạ thường, đám tỳ nữ bà tử sợ hãi đến câm nín, không ai dám cản ta. Ta còn nhận ra trong số đó có một tỳ nữ thân cận của Lục hoàng tử, nàng ta thậm chí còn làm động tác "mời" với ta.

 

Ta đẩy cửa bước vào.

 

Sau từng lớp màn mỏng mơ hồ là thân ảnh hai người đang tựa vào nhau.

 

"Điện hạ, chàng không nên tới đây... Thiếp dù sao... cũng chỉ là một thiếp thất..." — Quách Vân Tri rưng rưng.

 

Lục hoàng tử nói: "Ta không tới đây thì đi đâu? Nàng là đích nữ phủ Quốc công, chấp nhận làm thiếp của ta đã là ủy khuất lớn lắm rồi, ta sao nỡ để nàng cô đơn lạnh lẽo?"

 

"Chỉ cần được ở bên điện hạ, dù có chịu bao nhiêu ủy khuất thiếp cũng cam lòng. Chỉ sợ Hoàng tử phi không dễ bỏ qua, nàng ta vốn không bằng thiếp về xuất thân, giờ bỗng một bước lên mây, e là sẽ ra sức tranh cao thấp với thiếp..."

 

"Nàng ta tính là gì? Nàng chỉ cần xem nàng ta là món trang trí trong phủ,  một quản gia là đủ rồi. Nàng mới là thê tử của ta, là nữ chủ nhân của vương phủ. Mai sau, Hoàng hậu của ta cũng chỉ có thể là nàng."

 

"Điện hạ..."

 

Quách Vân Tri cảm động, hai người sắp sửa hôn nhau.

 

Ta vén màn, nhe răng cười với cả hai:

 

"Trước hết mặc y phục vào đã, kẻo nhiễm lạnh."

 

Quách Vân Tri hoảng hốt, vừa thẹn vừa tức, cuống cuồng dùng chăn che lấy mình.

Lục hoàng tử giận dữ quát: "Khương Thanh Ba, ngươi làm gì đó? Mau cút ra ngoài!"

 

Ta nghiêm trang, nhẹ giọng nói:

 

"Điện hạ, hôm nay là đêm động phòng của chúng ta, có biết bao ánh mắt đang dõi theo phủ vương gia. Chàng lại ở lại chỗ của Quách di nương, mai truyền ra ngoài, thiên hạ chê cười thì thôi, lỡ có kẻ dâng sớ tố cáo chàng bất kính với Đế Hậu, thì đại sự rắc rối lắm đấy."

 

"Đừng hù dọa người khác! Việc này thì liên quan gì đến chuyện kính hay không kính phụ hoàng mẫu hậu?"

 

Đầu óc thế này mà đòi tranh ngôi sao?

 

"Thiếp là hiền thê lương tức được Hoàng hậu nương nương tán thưởng, là Hoàng tử phi được Thánh thượng đích thân ban hôn."

 

"Điện hạ không cho thiếp mặt mũi, tức là không cho Đế Hậu thể diện, là nghi ngờ ánh mắt và quyết định của Đế Hậu, là công nhiên khiêu chiến với quyền uy của họ. Trong chuyện này, chẳng biết sẽ sinh ra bao nhiêu sóng gió đâu."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com