Loại độc này cực kỳ hiểm hóc, không lấy mạng người, chỉ âm thầm tổn hại nguyên dương, khiến kẻ trúng độc cả đời không thể sinh con.
Độc được hòa vào nến trong thư phòng của Thái tử điện hạ, ngấm dần qua năm tháng, khiến người tổn thương đến tận căn cơ.
Lần theo từng manh mối, quả nhiên đều chỉ về một nơi —— Thành vương phủ.
Đáng giận là, dẫu chứng cứ rành rành, vẫn không thể quang minh chính đại hỏi tội, càng không thể trình tấu lên trước mặt Thánh thượng.
Bằng không, ngôi vị Thái tử e khó giữ.
Thánh thượng tuy có chút sủng ái Thái tử. Song lòng đế vương, xưa nay sâu không lường được.
Trong cơn ẩn nhẫn và phẫn uất, Thái tử điện hạ dốc toàn lực, ra tay nhổ sạch những ám thụ do Thành vương âm thầm bố trí, lật tung cả sáu bộ triều đình thanh trừng nội gián.
Chỉ trong chớp mắt, thế lực của Thành vương bị cắt xén thảm hại, nguyên khí đại thương.
Thành vương bắt đầu thu mình, co đầu rụt cổ làm người.
Còn Đông cung, mây đen giăng lối.
Người duy nhất vui mừng —— lại là Lục hoàng tử.
Quách Vân Tri, người từng bị đưa vào đạo quán lấy danh nghĩa cầu phúc để tĩnh tu, nay mang thai trở về. Lần này nàng ta học khôn, đợi thai nhi yên ổn, đã qua tháng thứ tư mới chịu để lộ phong thanh.
Quả nhiên, lập tức được đón về như quý nhân.
“Không còn cách nào,” nàng ta dương dương đắc ý trước mặt ta, “phúc trạch sâu dày mà thôi. Ngươi dù có trộm Phật châu cầu tự của ta thì đã sao? Điện hạ chẳng thèm động tới ngươi, dù ngươi có đeo cả trăm chuỗi Phật châu cũng chẳng ích gì.”
Ta lặng lẽ nhìn bụng nàng ta, ánh mắt trầm mặc.
Quách Vân Tri trốn sau lưng Lục hoàng tử, yếu ớt than rằng: “Điện hạ, ánh mắt hoàng tử phi khiến thiếp sợ hãi.”
Lục hoàng tử nghe vậy thì lập tức giận dữ, chỉ mặt gọi tên:
“Khương Thanh Ba! Đứa bé trong bụng Vân Tri vô cùng trọng yếu, nếu có sơ suất gì, bổn hoàng tử sẽ chỉ trách một mình ngươi!”
Quả thật là trọng yếu.
Dựa vào đứa bé này, Quách Vân Tri và Lục hoàng tử đã bắt đầu vẽ nên giấc mộng hoàng quyền.
Nếu đứa trẻ này là con trai, thì đúng là có số phúc khí thật.
Không phá thì không lập. Lùi một bước để tiến ba bước.
Thái tử dâng biểu lên Hoàng thượng, nói bản thân bị gian nhân ám hại, tử tự khó thành, khó có thể gánh vác đại nghiệp của một Thái tử, khẩn xin Hoàng thượng chọn người khác xứng đáng hơn.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha. Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Hoàng thượng nổi giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cả đời Người cần mẫn vì nước vì dân, còn có đích tử nối dõi, dạy dỗ nên một Thái tử nhân từ hiền hậu. Giang sơn Đại Lê đến tay Người là có thể truyền đời muôn thuở, một đời đế vương hoàn mỹ sắp sửa được ghi vào chính sử.
Thế mà vào thời khắc then chốt nhất, lại xảy ra biến cố. Mà lại là ở khâu quan trọng nhất.
Trong cơn thịnh nộ, Hoàng thượng phế bỏ tước vị của Thành vương, đày ra nơi biên ải, vĩnh viễn không được quay về kinh thành.
Thành vương cứ tưởng mình đã nắm được điểm yếu chí mạng của Thái tử, nằm mơ cũng không ngờ Thái tử lại dám mạo hiểm như thế, đem chuyện đó đ.â.m thẳng đến trước mặt Hoàng thượng, quyết một phen cá c.h.ế.t lưới rách.
Hoàng hậu nương nương nhân thời cơ thuận lợi liền tiến lời, nói nếu cái thai trong bụng Quách Vân Tri là con trai, không bằng trước mắt cứ để quá kế vào Đông cung, để ổn định lòng người. Nói thêm rằng Thái tử còn trẻ, điều dưỡng thêm vài năm, biết đâu lại khôi phục được.
Hoàng thượng cân nhắc thiệt hơn, suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng cũng gật đầu chấp thuận việc quá kế.
Một hoàng tôn mang dòng m.á.u nhà họ Quách được quá kế cho Đông cung, đối với Thái tử và Thái tử phi, đối với Quách gia, đối với Hoàng hậu nương nương — đều là chuyện vui vẻ, ai nấy đều hài lòng.
Về phần Hoàng thượng mà nói, quá kế một hoàng tôn còn tiện và an toàn hơn nhiều so với việc thay đổi một vị Thái tử được lòng dân.
Dẫu sao thì — con ai sinh ra chẳng là tôn tử của Người?
Thế là từ đó, Hoàng thượng đối với cái thai trong bụng Quách Vân Tri càng thêm phần quan tâm để ý.
Lục hoàng tử chẳng hiểu đầu đuôi thế nào, chỉ biết được sủng thì vừa mừng vừa sợ.
“Hóa ra cảm giác của ta là đúng, phụ hoàng quả nhiên thương ta nhất!”
Hừ, buồn cười thật. Quách Vân Tri thì vội vàng chạy đến trước mặt ta khoe khoang vênh váo:
“Điện hạ nói rồi, đợi ta sinh xong đứa nhỏ, sẽ lập tức vì ta cầu xin phong làm Trắc phi, cô mẫu cũng đã gật đầu đồng ý.”
“Tỷ tỷ giờ mà còn muốn lấy lòng ta thì vẫn còn kịp. Có khi ta sẽ vì tình xưa nghĩa cũ mà thương xót một chút, để tỷ sau này khỏi phải cô độc lúc tuổi già.”
Ta mỉm cười hiền hậu, giọng nói nhẹ nhàng ôn tồn:
“Vân di nương nói gì vậy? Con của điện hạ chẳng phải cũng là con của ta hay sao. Ta sao lại phải lo cô quạnh lúc về già?”
“Trừ phi...” Ta hạ thấp giọng, nụ cười không đổi, “...trừ phi cái thai trong bụng Vân di nương không thể giữ nổi... hì hì hì...”
Sắc mặt Quách Vân Tri tái xanh, không dám lại gần ta nữa.
Bởi vì nàng biết — ta, cái gì cũng dám làm.
Kỳ thực, ta cũng nói y như thế với Hoàng hậu nương nương. Khi chuyện quá kế được nêu ra, ánh mắt sắc bén của nương nương dừng lại nơi ta, lạnh nhạt hỏi:
“Thanh Ba, con thật sự không có chút tư tâm nào sao?”
“Điện hạ thiên vị Vân di nương, sau này chắc chắn còn có thể sinh thêm hài tử. Mà con là chính phi, hài tử của điện hạ chẳng phải cũng là của con đó sao? Giống như người vậy, người là Trung cung Hoàng hậu, Hoàng thượng có bao nhiêu hoàng tử, ai nấy đều gọi người một tiếng mẫu hậu.”
Ta là Chính phi do Hoàng thượng thân phong, chỉ cần không tạo phản, thì cả đời này đều là Lục hoàng tử phi.
Quách Vân Tri dù có sinh mấy đứa nhỏ, cũng chẳng thể lay động địa vị của ta. Hoàng hậu nương nương rất hài lòng với sự rộng lượng, thông tuệ và biết điều của ta.
Chỉ là, ta nghĩ — nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, thì phủ Lục hoàng tử từ nay về sau — sẽ chẳng có đứa trẻ nào được sinh ra nữa.