Hoàng Tử Phi Chỉ Nói Hai Lần Thôi

Chương 3



3.

 

Lục hoàng tử thoáng do dự.



“Điện hạ cứ theo Hoàng tử phi đi vậy.” – Quách Vân Tri xiết khăn, lệ rơi như mưa – “Vân nhi không muốn khiến Điện hạ khó xử. Điện hạ là người ôm chí lớn, không thể để người đời dị nghị.”

 

Chuyện lớn của Lục hoàng tử, sau lưng nhà họ Quách chính là chỗ dựa to lớn.

Hắn lập tức không do dự nữa.



“Phụ hoàng, mẫu hậu thương ta, sao vì chuyện nhỏ nhặt này mà nghe lời gièm pha? Vân nhi luôn lo nghĩ cho ta, ta nhất định không phụ tấm chân tình của nàng. Đêm nay, ta không đi đâu cả, chỉ ở lại bên nàng.”

 

Quách Vân Tri nghẹn ngào, “Điện hạ…”



“Vân nhi…”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️



Khung cảnh cảm động đến mức như sinh ly tử biệt. Ta bèn đề nghị: “Hay là ba chúng ta ngủ cùng đi?”

 

Lục hoàng tử: “…”



Quách Vân Tri oán giận bật khóc:



“Điện hạ, Hoàng tử phi xem thiếp như tỳ nữ phòng ngoài sai khiến vậy. Ta tuy chỉ là thiếp thất, nhưng cũng không thể chịu nhục như thế!”

 

“Nếu ngươi không muốn thì thôi, chúng ta không mang ngươi theo nữa.” Thật hơi tiếc.

 

Ta cao giọng: “Kỳ Lân Vệ nghe lệnh, thỉnh điện hạ hồi chính viện.”

 

Kỳ Lân Vệ ùa vào như nước chảy, ai nấy mặc hắc y, vai thêu chỉ vàng hình kỳ lân, thân phận rõ ràng không cần nói.

 

Lục hoàng tử mừng rỡ: “Mẫu hậu vậy mà ban cả Kỳ Lân Vệ cho ngươi rồi.”

Phu thê đồng thể, ban cho ta tức là ban cho hắn.

 

Rồi hắn cười không nổi nữa – vì Kỳ Lân Vệ đã khiêng hắn lên như khiêng một con heo chết.

 

Lục hoàng tử giận dữ mắng: “Vô lễ! To gan! Vô lễ! To gan!”

 

Tiếng mắng vọng cả một đường dài.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hoàng hậu nương nương nói: từ nay về sau, ta và Lục hoàng tử cùng chung một dây buộc. Lục hoàng tử sống, ta sống; Lục hoàng tử chết, ta cũng theo.

 

Ta vốn là người đã làm việc gì thì tận tâm việc ấy. Nay đã là Hoàng tử phi của Lục hoàng tử, thì phú quý ngập trời ta muốn, mà bình an sống lâu trăm tuổi ta cũng muốn nốt.

 

Phụ hoàng nhân từ, mẫu hậu từ ái, lại thêm một vị thái tử ca ca khoan hậu hiền lương, chỉ cần Lục hoàng tử yên phận biết điều, chọn phe đúng đắn, thì cả đời vinh hoa phú quý trong tầm tay.

 

Khổ nỗi đầu óc hắn cứ như có nước, bản lĩnh chẳng ra sao mà mộng tưởng thì cao xa, suốt ngày mơ mộng đến ngôi Thái tử.

 

Chút bản lĩnh ấy ngay mấy người của Kỳ Lân Vệ cũng không đối phó nổi, còn mơ mộng ngồi vào Đông Cung, đi mà ăn phân thì hơn.

 

Ta cúi đầu mỉm cười ngoan ngoãn: “Điện hạ uống ngụm trà nhuận họng đi ạ.”

 

Dù gì thì cũng gào cả đường, cổ họng hẳn là rát lắm rồi.

 

Lục hoàng tử lạnh giọng: “Ngươi đừng phí công vô ích.”

 

Hắn chỉ tay về phía mấy người Kỳ Lân Vệ ngoài cửa, nói:



“Ngươi có thể nhốt được thân ta, nhưng không nhốt được tâm ta. Ta sẽ không đụng vào ngươi đâu.”

 

“Thay vì giở những trò quyến rũ này, chi bằng ngẫm nghĩ xem mai vào cung sẽ ăn nói với mẫu hậu ra sao. Việc đêm nay, ta nhất định sẽ bẩm báo rõ ràng với mẫu hậu.”

 

Ta dịu dàng khuyên:



“Trong phủ trên dưới đều thấy điện hạ vào tân phòng. Nếu đêm nay không cùng ta làm lễ hợp cẩn, kẻ biết nội tình thì khen ngài si tình, nhưng kẻ không biết lại sẽ nghĩ… điện hạ bất lực đấy ạ.”

 

Một hoàng tử bất lực, dù có xuất chúng thế nào cũng đã bị gạt khỏi hàng ngũ kế thừa ngôi vị.

 

Đánh rắn phải đánh vào bảy tấc — Lục hoàng tử lập tức d.a.o động.

 

Thật ra cũng có cách khác, tuỳ tiện lấy ít m.á.u vẩy lên khăn giao bồi, qua quýt cũng lừa được.

 

Chỉ trách Lục hoàng tử đầu óc không lanh lợi. Trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng, hắn ngồi phịch xuống mép giường với vẻ mặt nhục nhã, nghiến răng: “Cởi áo.”

 

Quả là… chẳng chịu nổi lời ngon tiếng ngọt.

 

Nếu hắn một lòng một dạ với Quách Vân Tri thì cũng còn khiến người khác kính trọng. Giờ thì… chẳng còn chút giá trị nào nữa.

 

Ta uể oải thổi tắt nến. Thôi, nghi thức thì vẫn phải làm cho tròn vai.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com