Quách Vân Tri run rẩy bò tới bên giường, kéo vạt chăn của Thái tử phi, lại níu lấy tay áo của Hoàng hậu nương nương:
“Thưa cô mẫu… thưa đường tỷ… thiếp không biết, thiếp không hề biết đường tỷ có thai… thiếp chỉ là… chỉ là muốn xem thử… xem thử chuỗi Phật châu này có thật linh nghiệm như lời đồn không…”
Thái tử phi mặt không còn giọt máu, nhắm mắt lại, nước mắt lã chã rơi xuống:
“Bao năm nay ta không có động tĩnh, lần này cũng chỉ cho là nguyệt sự không đều. Nào ngờ lại là có thai, càng không ngờ… thì ra người trong nhà chẳng ai mong ta được như ý.”
Hoàng hậu nương nương giận dữ đến cực điểm, một cước đá thẳng vào n.g.ự.c Quách Vân Tri:
“Ngu xuẩn! Năm xưa lẽ ra bổn cung nên cạo đầu, đuổi ngươi vào chùa gõ mõ tụng kinh, còn hơn để ngươi ở đây khuấy nước làm loạn!”
Cơn thịnh nộ của Hoàng hậu cũng rất có lý.
Thái tử từ nhỏ mất mẹ, do Hoàng hậu nuôi nấng, tình mẫu tử sâu nặng. Dù Thái tử có tin chuyện này không liên quan tới mẫu hậu, thì cũng khó đảm bảo Hoàng thượng không sinh nghi, cho là Trung cung đứng sau giở trò.
Huống chi Quách Vân Tri là thiếp thất của Lục hoàng tử, việc này, Lục hoàng tử tất nhiên không thể thoát liên quan.
Xưa nay Thái tử vẫn khoan dung với Lục hoàng tử, nhưng nếu biết hắn âm mưu hại c.h.ế.t cốt nhục của mình, e rằng có khoan dung đến đâu cũng sẽ có giới hạn.
Ngư ông đắc lợi giữa lúc cò trai tranh đấu. Ta quay sang nhìn Thành vương phi, nàng ta rũ mắt, bộ dáng đầy lo lắng u sầu.
“Thỉnh mẫu hậu thứ tội.” Ta quỳ xuống, ngượng ngùng nói, “Con nhìn tràng Phật châu kia mà đỏ mắt, bèn lén trộm lúc Vân Tri muội không để ý. Chuỗi mà muội ấy đang đeo là giả, mặt trong chuỗi còn khắc năm chữ ‘ha ha ha ha ha’.”
Thành vương phi lập tức ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc chưa kịp che giấu.
Quách Vân Tri vội vàng lật tràng hạt lên xem, vừa thấy quả thật có năm chữ, thì mừng rỡ phát khóc: “Ha ha ha, thật sự có chữ ‘ha ha ha ha ha’!”
Nàng ta đưa cho Hoàng hậu nương nương xem, lại đưa cho Thái tử phi xem.
Hoàng hậu thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn ta bỗng trở nên đặc biệt ôn hòa trìu mến.
Song vẻ mặt vẫn còn lạnh lẽo: “Phật châu là giả, nhưng lòng hại người lại là thật.”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha. Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Quách Vân Tri không còn cười nổi nữa.
“Đã không phải do Phật châu xung khắc,” Thái tử phi giọng nghẹn ngào, “vậy vì sao thai nhi trong bụng ta lại không giữ được?”
“Thành vương phi!” Hoàng hậu nương nương đột nhiên điểm danh, “Hay là để ngươi nói thử xem, vì sao Thái tử phi lại mất con?”
Giữa bao ánh nhìn soi mói, trán Thành vương phi đã rịn đầy mồ hôi, gắng gượng làm ra vẻ ngơ ngác:
“Thần thiếp không rõ. Chỉ là nghĩ rằng Thái tử phi nhiều lần sảy thai, e là duyên phận chưa đến mà thôi…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ai nấy đều biết Thành vương phi mượn chuyện tặng Phật châu cầu tự để hãm hại Lục hoàng tử, mưu toan ly gián tình huynh đệ giữa Thái tử và Lục hoàng tử.
Nhưng xét cho cùng, nàng ta chỉ là đưa đi một chuỗi Phật châu, còn là Quách Vân Tri chủ động đến xin.
Nàng ta thoạt nhìn như bình yên vô sự.
Thế nhưng vị Thành vương luôn tỏ vẻ đắm mình nơi thiền lý, rốt cuộc cũng để lộ chân tướng tranh đoạt ngôi vị.
Thọ yến của Quách lão phu nhân kết thúc trong vội vàng.
Hoàng hậu nương nương đích thân tiễn Thái tử phi về Đông cung, lệnh cho ta theo giá hầu hạ.
“Thanh Ba à,” người nói, “hồi cung rồi thì đem cái tràng hạt vớ vẩn kia giao cho Thái tử phi xử lý đi.”
Ta vâng lời.
Nhịn rồi lại nhịn, ta vẫn không nhịn được mà nói: “Một cái chuỗi hạt rách, lấy đâu ra linh khí, lại còn xung khắc? Ai biết có phải Thành vương phi thấy Thái tử phi sảy thai nên mới bịa ra không?”
Hoàng hậu nương nương mỉm cười, ánh mắt đầy trìu mến. Thái tử phi trông có vẻ không còn quá đau buồn, khẽ thở dài:
“Có một câu Thành vương phi nói không sai, ta và hài tử, thực sự là vô duyên.
Không riêng gì ta, bao năm nay, Đông cung đâu phải không có nữ nhân nào mang thai. Nhưng mỗi khi phát hiện hỉ mạch, việc ăn uống, sinh hoạt, mặc dùng đều cực kỳ cẩn trọng, thậm chí phải nằm liệt suốt tháng để dưỡng thai, chịu hết mọi khổ cực. Vậy mà cuối cùng, Đông cung vẫn chẳng có lấy một đứa trẻ chào đời.”
Lần này, thai nhi lại không giữ được, kỳ thực cũng nằm trong dự liệu của Thái tử phi.
Nàng đã không còn dám hy vọng. Chỉ đành chấp nhận ánh nhìn ngờ vực cho rằng mình “đa nghi hay ghen”, lặng lẽ giữ lấy bí mật nơi Đông cung này.
“Hay là…” ta dò hỏi, “Thái tử điện hạ từng mời thái y xem qua chưa?”
Thái tử phi bật cười: “Nếu Đông cung không có ai hoài thai, thì mới là lỗi của điện hạ. Nay thai đã kết mà không giữ nổi, thì có liên quan gì tới người?”
“Ta từng nghe một lão lang trung nói,” ta khẽ khàng, “nếu nguyên dương của nam tử không đủ chất lượng, thì tuy có thể khiến nữ nhân mang thai, nhưng mười phần thì tám chín phần sẽ sảy thai.”
Thái tử phi lập tức ngồi thẳng dậy, cùng Hoàng hậu nương nương đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt dần trở nên nghiêm trọng.
Ta hỏi tiếp: “Trong cục diện mà Thành vương phi bày ra, bước Thái tử phi sảy thai là không thể thiếu. Nhưng nàng ta làm sao biết Thái tử phi chắc chắn sẽ sảy thai?”
Thái tử phi run lên vì xúc động, nước mắt nước mũi lẫn nụ cười, vừa phẫn uất vừa hả hê, như vui mừng lại như căm giận: