Hoàng Tử Phi Chỉ Nói Hai Lần Thôi

Chương 11



 

11.

Khi cái thai trong bụng Quách Vân Tri đã được tám tháng rưỡi, thì Thành vương năm xưa – nay chẳng còn lại gì cuối cùng cũng thu dọn hành lý xong xuôi, trước mặt phụ hoàng, mẫu hậu, lão tổ mẫu cũng đã tận hết hiếu đạo. Đứa con trai tiêu chảy, con gái bị dị ứng da, thê tử cảm lạnh... cuối cùng đều khỏi cả.

 

Cả nhà bọn họ, chẳng còn cớ gì để dây dưa nữa, cuối cùng cũng phải khởi hành tới cái nơi chim không thèm ỉa kia rồi.

 

Tối hôm ấy, phủ Lục hoàng tử bất ngờ bị một toán đạo tặc bịt mặt xông vào.

 

Thị vệ trong phủ và Kỳ Lân vệ không hiểu vì sao đều bị hạ dược, hôn mê bất tỉnh, chỉ còn lại bọn nữ nhân, người già, trẻ nhỏ và mấy nam nhân tay trói gà không chặt, tất cả đều biến thành cá nằm trên thớt.

 

Quách Vân Tri động thai khí, trông chừng như sắp sinh non.

 

Đầu lĩnh đám đạo tặc kề trường đao lên cổ Lục hoàng tử, cười hì hì nói:



“Lục điện hạ, chỉ cần ngài đá vào bụng nữ nhân này một cú, chúng ta sẽ tha mạng cho ngài.”

 

Lục hoàng tử đã bị thương, m.á.u chảy ra, run lẩy bẩy, quay sang Quách Vân Tri, lắp bắp nói:



“Vân nhi... con... sau này chúng ta còn có thể có con khác...”

 

Quách Vân Tri bên dưới đã thấy máu, trừng mắt nhìn hắn, không dám tin nổi.

 

“Vân nhi, nàng hiểu chuyện một chút... núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt...”

Dưới áp lực của đám đạo tặc, Lục hoàng tử thực sự muốn giơ chân đá vào bụng của chính đứa con mình.

 

Quách Vân Tri nước mắt đầm đìa, lắc đầu không ngớt: “Không... điện hạ đừng mà...”

 

Ta đá còn nhanh hơn hắn, một cước đạp hắn dính chặt vào tường, phun ra một ngụm máu.

 

“Các ngươi đưa Vân di nương vào phòng sinh đi. Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn rồi. Dù bên ngoài xảy ra chuyện gì, cũng không được phép bước ra ngoài nửa bước.”

 

Ta rút kiếm, kéo một chiếc ghế ra, ung dung ngồi xuống trước cửa phòng.

 

“Người của Đại hoàng tử, cải trang thành đạo tặc, trông cũng ra dáng lắm.” Ta cười nhạt, “Xem ra quen làm chuyện trộm gà bắt chó rồi.”

 

Đám đạo tặc ánh mắt d.a.o động, một tên lớn tiếng quát:



“Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử gì đó, chúng ta đều không biết. Giết người cướp của thôi, chẳng quan tâm ai là hoàng tử. Con tiện nhân ngươi ăn nói linh tinh, để lão tử g.i.ế.c trước!”

 

Ngay lúc tiếng gào đau đớn thê lương của Quách Vân Tri vang lên trong phòng, một tên đạo tặc đã bị c.h.é.m lìa đầu, thủ cấp lăn lông lốc đến bên chân Lục hoàng tử.

 

Lục hoàng tử trợn mắt trắng dã, ngất xỉu tại chỗ.

 

Chính nhờ cái đầu ấy, mấy chục năm sau, Lục hoàng tử chưa từng dám to tiếng với ta lấy một lần.

 

“Huynh đệ xông lên! Nhiều người thế này, chẳng lẽ không g.i.ế.c nổi một ả đàn bà!”

 

“Không chỉ một người đâu nhé.” Ta mỉm cười, chỉ ra phía sau lưng bọn họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Kỳ Lân vệ và thị vệ trong phủ vốn bị hạ dược, từng người một đều chầm chậm đứng dậy.

 

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Tham mưu Thất tiên sinh trợn mắt kinh hoảng.

 

“Thất tiên sinh lấy làm lạ đúng không? Rõ ràng ngươi đã kiểm tra kỹ, bọn họ uống canh có pha mê dược, cũng thật sự  đã hôn mê.” Ta mỉm cười, “Bởi vì họ đã sớm uống thuốc giải rồi đó. Chỉ là giả vờ ngất xíu thôi mà.”

 

Thất tiên sinh quay đầu bỏ chạy, bị ta phóng kiếm đ.â.m trúng.

 

Trường kiếm xuyên tim, Thất tiên sinh ngã xuống, còn Lục hoàng tử vừa mới tỉnh lại lần nữa hôn mê.

 

Quách Vân Tri sinh được một bé trai, tuy là sinh non nhưng vẫn khỏe mạnh.

Ta nói với nàng: “Lúc ngươi sinh, la hét lớn quá, khiến thị vệ cũng bị gọi tỉnh luôn rồi đó.”

 

Quách Vân Tri: “…”

 

Một lúc sau, nàng khe khẽ nói: “Cảm ơn.”

 

Ba ngày sau, đứa trẻ được bế vào Đông cung.

 

Lục hoàng tử trong lòng có mưu tính riêng, dương dương tự đắc ca tụng phụ hoàng anh minh.

 

Hắn còn khuyên nhủ Quách Vân Tri:



“Thái tử đến nay vẫn chưa có con, ai biết sau này có sinh được hay không? Nếu sau này Thái tử đăng cơ, con của chúng ta đương nhiên là người kế vị hợp lý nhất. Đến lúc nhi tử kế vị, ta chính là Thái thượng hoàng, nàng là Thái hậu. Đại Lê sau này sẽ là thiên hạ của nhà chúng ta.”

 

“Nếu cuối cùng là ta ngồi lên ngôi cửu ngũ, thì lại càng không phải nói.”

 

“Nàng yên tâm, dù sau này chúng ta có con khác, đứa con quá kế cho Thái tử kia, ta nhất định cũng sẽ cho nó đầy đủ tôn vinh và địa vị.”

 

Người đáng ra phải vui mừng nhất là Quách Vân Tri, lại chỉ mở to mắt nhìn màn trướng trên đỉnh đầu, không nói một lời.

 

Khi Khải ca nhi được đầy tháng, Thái tử phi đưa cho ta một gói thuốc.

 

Ta đem gói thuốc ấy giao lại cho Quách Vân Tri.

 

“Nếu điện hạ còn có con khác, khó tránh nảy sinh ý niệm không nên có.”

 

“Nhưng nếu điện hạ không thể sinh được nữa, thì đứa trẻ của muội, nhất định sẽ là thiên tử tương lai của Đại Lê.”

 

Quách Vân Tri siết chặt gói thuốc ấy trong tay.

 

Nàng không còn như xưa nữa. Trở nên trầm lặng ít lời, thường xuyên đến ngồi trong phòng ta, một lần là cả nửa ngày không nhúc nhích.

 

“Ngươi nói xem, điện hạ rốt cuộc thích ta, hay thích nhà họ Quách đứng sau lưng ta?”

 

Câu hỏi ấy, như là hỏi ta, lại như là lẩm bẩm một mình.

 

Thật ra, trong lòng nàng — đã có đáp án rồi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com