Văn án:
Năm ta tám tuổi đã bị bán vào Kỷ gia, trở thành tức phụ nuôi từ nhỏ của Kỷ Minh Thận.
Hắn nói, hắn muốn chuyên tâm đọc sách, đợi đến khi trúng cử sẽ chính thức cưới ta làm vợ.
Một lần chờ, là mười năm.
Nhưng Kỷ Minh Thận lại bảo, hắn bận bịu với công vụ ở Hàn Lâm Viện, không thể rời thân.
Ta vào kinh tìm hắn, Kỷ Minh Thận lại đem ta phó thác cho một vị tri kỷ của hắn, một công tử phong lưu, còn cẩn thận dặn dò:
“Ta đang ở vào thời điểm then chốt của con đường làm quan, muội đừng đến quấy nhiễu.”
Về sau, hoàng đế ban hôn, Kỷ Minh Thận trở thành con rể của phủ Thượng thư.
Năm đó, ta hai mươi tuổi, trở thành bà cô già trong miệng lưỡi thế gian.
Kỷ Minh Thận đưa ta ngân phiếu, bảo là bồi thường:
“Hương Ninh, ta và muội đã không thể đi chung một đường, chi bằng từ nay đôi ngả cách biệt.”
Ta khẽ thở dài, kéo màn giường lại, giấu kỹ vị công tử phong lưu đang “hương kiên ngoại lộ” nằm trong chăn gối của ta.
Thế là tốt rồi, hắn không cần lo chuyện “không được đụng đến vợ bạn” nữa.