Dưỡng Hoa Thành Phượng
Dạo gần đây ăn uống không đủ no, bụng ta khá phẳng, tuy n.g.ự.c có phần nổi bật, nhưng ta chẳng còn tâm trí mà bận tâm đến điều đó.
Ta trà trộn theo nhóm vũ cơ trở lại đại sảnh.
Ta không biết múa, đành bắt chước đại khái theo.
Có nam nhân bật cười: “Ha ha ha! Mỹ nhân đi cuối kìa, đang nhảy lên đồng à?”
Có kẻ phụ họa: “Mỹ nhân là được rồi! Nhảy sao cũng đẹp!”
Ta toát cả mồ hôi tay, giả vờ theo nhịp mà dần dần tiến về phía Triệu Mộ.
Chuyện kỳ lạ xảy ra!
Ngay khi ánh mắt ta chạm vào hắn, hắn lập tức nheo mắt lại.
Rồi, ngay lúc ta sắp đến gần, có một nam tử bất ngờ đưa tay kéo váy ta.
Ta còn chưa kịp kêu lên, thì Triệu Mộ đã ôm eo ta kéo mạnh một cái.
Lúc ta ngồi vững lại thì đã nằm gọn trên đùi hắn rồi.
Eo ta bị siết một cái.
Ta thuận thế ôm lấy hắn, môi lướt qua tai hắn, thì thầm thật nhanh:
“Công tử, kế hoạch bại lộ, đêm nay tạm ngừng hành động.”
Thân thể Triệu Mộ rõ ràng khựng lại một chút.
Nhưng ngay sau đó, hắn liền cười to:
“Ha ha ha! Người ta đã chọn, các ngươi đừng hòng cướp!”
Tim ta đập dồn dập tới tận cổ họng.O Mai d.a.o Muoi
Xem như… hoàn thành lời Tử Trúc dặn rồi chứ?
Ta đúng là… gan lớn thật!
Triệu Mộ nâng cằm ta lên: “Rót rượu cho gia.”
Ta lập tức làm theo.
Hắn lại nói: “Đút ta uống.”
Ta vẫn làm theo.
Có lẽ ta giả vờ quá giống, nên không ai nghi ngờ gì.
Nhưng Triệu Mộ lại úp ngược chiếc ly rượu rỗng xuống bàn.
Là ta nghĩ nhiều rồi sao?
Mới hôm trước vừa đọc một quyển thoại bản, nhân vật chính cũng dùng cách này để truyền ám hiệu...
11
Triệu Mộ trực tiếp bế ta rời đi.
Không biết có phải ảo giác của ta không, cứ cảm thấy có vài bóng đen cũng vèo vèo biến mất.
Ngay lúc ta tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc, Vạn Hoa Lâu bỗng nhiên rối loạn, mấy kẻ ăn vận như hương khách đồng loạt rút kiếm.
Giao đấu sắp bùng phát.
Lần đầu tiên trong đời ta chứng kiến cảnh tượng thế này, nhưng đến phút cận kề cái c.h.ế.t lại chẳng thấy sợ, còn giục Triệu Mộ:
"Công tử, đi cửa sau! Ta biết đường!"
Khi lén vào Vạn Hoa Lâu, ta đã từng đi một vòng cửa sau.
Vì vậy, ta rất nhanh dẫn Triệu Mộ thoát khỏi Vạn Hoa Lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nào ngờ, thích khách sau lưng vẫn đuổi theo.
Xe ngựa đỗ ở tiền viện, chúng ta nhất thời không thể liên lạc với hộ vệ, đành phải liều mình bỏ chạy trước.
May mà hồi ở Đào Hoa Ổ, ta hay ra ngoài làm việc, thể lực cũng không tệ.
Ta và Triệu Mộ gần như sánh vai nhau mà chạy, ngang tài ngang sức, không ai kéo chân ai.
Chạy đến bờ hộ thành hà, dưới ánh trăng mờ mịt, ta và Triệu Mộ nhìn nhau một cái, ngầm hiểu ý, cùng nhảy ùm xuống nước.
Có bóng đêm che phủ, thích khách rất khó nhìn rõ dưới nước, dù có đuổi ráo riết cũng khó theo kịp.
Giây phút đó, ta không khỏi cảm thấy may mắn vì từng học bơi ở Đào Hoa Ổ.
Triệu Mộ không giỏi bơi lội, ta túm lấy cổ áo hắn, một hơi lặn bơi về phía trước.
Khi con người liều mạng chạy trốn, luôn có thể phát huy tiềm năng lớn nhất.
Không rõ đã trôi qua bao lâu, ta thở hồng hộc nằm vật trên bờ đê, mệt đến không muốn nhúc nhích.O mai d.a.o Muoi
Triệu Mộ cũng từ từ ngồi dậy.
Trên đầu là vầng trăng non, nửa ẩn nửa hiện.
Ta nhìn Triệu Mộ, bầu không khí khựng lại trong chốc lát.
Ta chớp mắt.
Đôi mắt phượng của Triệu Mộ, ánh nhìn sâu thẳm.
Ta theo tầm mắt hắn nhìn xuống… Lập tức, m.á.u dồn lên não, không nghĩ gì cả, ta giơ tay tát cho hắn một cái:
"Ngài... đồ lưu manh!"
Khuôn mặt đẹp của Triệu Mộ bị ta tát lệch hẳn.
Ta lập tức hối hận.
Nhưng hắn chỉ cười nhạt, không giận, sau đó cởi áo khoác ngoài, choàng lên người ta.
Ta chưa kịp hiểu gì, cánh tay hắn khẽ ôm lấy ta, giọng nói khàn khàn mà ấm áp:
"Đánh rất tốt, mắng cũng hay. Ngươi phải nhớ kỹ, bất kể ai vô lễ với ngươi, nhất định phải phản kháng. Phải học cách tự bảo vệ mình."
Ta mím môi không nói, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, như có thứ gì đó đang âm thầm nảy mầm.
Là tự trọng, tự yêu, tự bảo vệ... và cả tự tin.
12
Ngày tháng vẫn trôi như cũ.
Nhưng kể từ sau biến cố ở Vạn Hoa Lâu lần trước, ánh mắt Triệu Mộ nhìn ta luôn có chút kỳ lạ.
Tử Trúc mỗi lần gặp ta cũng không còn mặt lạnh, ngược lại cung kính gật đầu hành lễ, gọi một tiếng "Hương Ninh cô nương".
Ta dần dần cảm nhận được cảm giác được người khác tôn trọng là thế nào.
Vài tì nữ bên cạnh Triệu Mộ, không ai đối đầu với ta, cũng chẳng có ai ghen tuông ngấm ngầm.
Vì Triệu Mộ cho họ quá nhiều.
Mỗi người đều được hắn nuôi dưỡng rất tốt.
Triệu Mộ giao cho ta quản lý một cửa hàng hương liệu lớn ở Kinh Đô.
Chưa đầy hai tháng tiếp quản, ta đã cơ bản nắm rõ mọi loại hương liệu, thậm chí bắt đầu tự điều hương.
Hôm nay, ta vừa từ bên ngoài trở về, liền đụng phải một người.
Nói là đụng, chi bằng nói đối phương cố tình chờ sẵn.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com