Dưỡng Hoa Thành Phượng

Chương 16



“Vậy thì huynh lấy tư cách gì mà không cam tâm?”

 

Kỷ Minh Thận cứng người, cuối cùng từ bỏ mọi kháng cự.

 

Hắn im lặng hồi lâu, rốt cuộc không nói một lời rời khỏi Hầu phủ.

 

Triệu Mộ quay lại phòng.

 

Chàng biết, vừa rồi ta đã nghe hết tất cả.

 

Chàng đi thẳng tới trước mặt ta, nắm lấy cổ ta, hôn xuống thật sâu.

 

Nụ hôn nóng bỏng, cuồng nhiệt, gấp gáp.

 

Ta không phản kháng, bản năng mà đón nhận.

 

Thì ra, dục vọng khi tương thông lòng dạ lại có thể khiến người ta như vậy.

 

Khi hai người thật lòng yêu nhau, thì đều muốn cướp lấy từng tia ấm áp từ đối phương.

 

Một đêm đắm say, kéo dài đến tận bình minh.

 

Ta mệt rã rời, khi Triệu Mộ ghé bên tai nói rằng tháng sau sẽ thành thân, ta mơ màng tát cho chàng một cái:

 

“Tránh ra, đừng quấy rầy giấc ngủ của ta.”

 

Triệu Mộ kề tai bật cười:

 

“Không hổ là người của ta, gan to thật, dám đánh cả phu quân mình. Nhưng đánh hay lắm. Vi phu rất thích.”

 

22. Phiên ngoại

 

Hương Ninh sắp lấy chồng.

 

Nhưng người nàng gả không phải hắn, mà là bằng hữu của hắn.

 

Kỷ Minh Thận cũng không biết bản thân rốt cuộc làm sao nữa, rõ ràng đã quyết định buông tay, nhưng lại chẳng hiểu sao trong lòng cứ không cam tâm.

 

Hắn từng nghĩ rằng, cả đời này Hương Ninh sẽ không thể quên được hắn.

 

Thế mà, tận mắt nhìn nàng cùng người khác sớm chiều sánh đôi, trong lòng hắn bỗng trở nên rất kỳ lạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Không đến mức đau đớn, nhưng tuyệt đối không thể gọi là vui vẻ.

 

Lần nữa gặp lại Hương Ninh, nàng đã là Hầu phu nhân tôn quý, lại còn được Hoàng đế ban sắc phong làm An Dương Quận chúa.

 

Nàng dựa vào chính bản thân mình, giành được vinh sủng đến mức ấy, Kỷ Minh Thận cũng cảm thấy tự hào thay nàng.

 

Thế nhưng hắn lại chẳng thể khoe khoang nàng.

 

Bởi vì, nàng không còn thuộc về hắn nữa.

 

Hương Ninh của hiện tại, như một đóa hoa phú quý mọc ra từ đống châu ngọc nơi nhân gian.O Mai d.a.o muoi

 

Ai mà nghĩ được rằng, nàng từng chỉ là một thôn nữ nơi Đào Hoa Ổ?

 

Kỷ Minh Thận biết, hắn hoàn toàn thua dưới tay Triệu Mộ.

 

Những lời của Triệu Mộ năm đó, khiến hắn không còn đất mà chui xuống.

 

Sau này, Kỷ Minh Thận cũng kết hôn.

 

Hắn tưởng rằng bản thân có thể quên được Hương Ninh.

 

Nhưng kỳ lạ thay, trong những ngày tháng bình thường không có gì đặc biệt, đột nhiên tim hắn lại đau như bị d.a.o cứa.

 

Chỉ một miếng bánh hoa đào, một chén rượu lê hoa… cũng có thể dễ dàng gợi lên ký ức về nàng.

 

Mất đi Hương Ninh, không đến nỗi trí mạng, nhưng lại thường bất chợt, khiến lòng hắn nhói đau.

 

Đây… chính là quả báo của hắn.

 

Thì ra, tình yêu, cũng có thể đến muộn.

 

Hắn không biết rốt cuộc mình là người tốt hay kẻ xấu.

 

Nhưng phàm là người trần mắt thịt trên thế gian, phần lớn đều như thế.

 

Hắn cũng chỉ là một kẻ phàm tục trong chốn hồng trần.

 

— Toàn văn hoàn —

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com