Dưỡng Hoa Thành Phượng

Chương 11



Ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm, coi như đã vượt qua được một cửa ải.

 

Lúc đó, ta đứng cách hắn mấy trượng, nhìn thẳng vào mắt Triệu Mộ.

 

Ánh trăng như tơ lụa, ta nhìn dung mạo hắn, như thần tiên giáng thế.

 

Người ta thường nói, dưới trăng nhìn mỹ nhân, lại càng thêm phần thi vị.

 

Quả thực không sai.

 

Triệu Mộ khẽ cười với ta, vẻ ung dung thư thái.

 

Ta bỗng cảm thấy tim mình đập loạn, thình thịch, thình thịch… mạnh mẽ không thôi.

 

Hắn không gọi ta, nên ta quay người trở về phòng mình.

 

Không hiểu sao, mặt ta đỏ bừng, tim rối loạn mấy nhịp.

 

Đêm đó, ta mơ thấy Triệu Mộ.

 

Hắn chỉ mặc một lớp trung y trắng như tuyết, cổ áo mở rộng, hắn bước về phía ta, lồng n.g.ự.c  hiện rõ lờ mờ.

 

Khi ta tỉnh dậy, lại thấy lòng hụt hẫng một cách kỳ lạ.

 

Giấc mộng đột ngột dừng lại, ta không biết sau khi hắn tiến đến gần, sẽ xảy ra chuyện gì nữa…

 

Ta ôm mặt, nghĩ thầm, chắc là ta bệnh rồi.

 

Thật là càng ngày càng chẳng ra thể thống gì!

 

Hầu phủ lại trở về vẻ yên bình, nhưng ta cứ có cảm giác như sắp có bão lớn kéo đến.

 

Quả nhiên, hai ngày sau, vào một đêm nọ, quan binh đột nhiên kéo đến, nói là phụng chỉ lục soát trọng phạm triều đình.

 

Có người tố giác, tận mắt thấy trọng phạm chạy vào phủ Định Viễn Hầu. Vì thế, dù là nhà quyền quý, cũng không thể tránh được kiểm tra.

 

Ngay lúc quan binh sắp xông vào phòng Triệu Mộ, Mặc Họa bất ngờ kéo tay ta lại.O mai d.a.o Muoi

 

Trên mặt nàng nở một nụ cười, còn có vẻ như quyết tử, ánh mắt đầy kiên định:

 

“Hương Ninh, ta vẫn chưa từng được trèo lên giường công tử, ngươi hãy tiếp tục thay ta hoàn thành tâm nguyện. Công tử… thật không dễ dàng gì, cần một người tri kỷ để chăm sóc.”

 

Cái… cái gì?

 

Ta ngơ ngác không hiểu gì.

 

Ngay trước mặt ta, Mặc Họa đeo lên một chiếc mặt nạ da người, biến thành một người khác hoàn toàn, rồi không chút do dự mở cửa phòng, lao ra ngoài.

 

Ta trơ mắt nhìn nàng bị quan binh đ.â.m xuyên người, c.h.ế.t ngay tại chỗ.

 

Cả người ta lạnh buốt, chấn động cùng đau đớn trộn lẫn, khó diễn tả thành lời.

 

Ta chưa từng biết, Mặc Họa lại có quyết tâm đến như vậy.

 

16

 

Quan binh rút lui.

 

Không ai phát hiện ra thân phận thật của Mặc Họa.

 

Suốt cả ngày hôm sau, ta trốn trong phòng, không bước ra ngoài.

 

Mãi đến nửa đêm ngày thứ hai, Triệu Mộ gọi ta ra ngoài, cả nhóm lặng lẽ rời phủ, đến một bãi tha ma hoang vắng, tìm được t.h.i t.h.ể của Mặc Họa.

 

Sau đó, lời nói của Triệu Mộ khiến ta kinh ngạc không thôi.

 

“Tối qua người mà quan binh muốn bắt là hậu nhân trung lương. Ta quả thực đã cứu nàng, giấu trong phòng. Mặc Họa từ lâu đã được huấn luyện, đến thời khắc then chốt, nàng sẽ không tiếc thân mình mà hy sinh.”

 

Tử Trúc lặng lẽ đào mộ, an táng Mặc Họa cẩn thận.

 

Từ đó, tâm cảnh của ta thay đổi hẳn.

 

Trước kia ở Đào Hoa Ổ, tâm nguyện lớn nhất của ta là được gả cho Kỷ Minh Thận, nhưng giờ đây, bỗng cảm thấy, lấy chồng hay không, cũng chẳng còn quan trọng nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tâm nguyện kiểu đó, suy cho cùng, thật quá nhỏ bé.

 

Đời người, thì ra không chỉ là sống lay lắt, mà còn có những chuyện lớn hơn cần làm.

 

Mặc Họa dám dấn thân không chút do dự, ắt hẳn là nhờ có một niềm tin vô cùng mạnh mẽ chống đỡ.

 

Triều đại này đã tồn tại hơn hai trăm năm, quan lại ăn không ngồi rồi, không còn thấy ánh sáng chính nghĩa.

 

Ta kéo tay áo Triệu Mộ, lòng chưa bao giờ kiên định đến thế:

 

“Công tử... ta cũng muốn gia nhập các ngài. Ta... có lẽ cũng có thể trở thành người hữu dụng. Ta cũng muốn có lý tưởng, cũng muốn làm chút việc trong khả năng của mình.”

 

Triệu Mộ trầm mặc hồi lâu, xoa đầu ta, nói: “Được.”

 

Giọng hắn tan vào bóng đêm, mang theo chút thê lương.

 

Trở về phủ, trong mắt ta luôn hiện lên hình ảnh của Mặc Họa.

 

Một người sống động như thế, vậy mà đã không còn.

 

Mặc Thư nói cho ta biết, Mặc Họa từng là con gái của một tội thần.

 

Phụ thân nàng bị gian thần hãm hại, cả nhà bị lưu đày.

 

Nàng trôi dạt đến kỹ viện, được Triệu Mộ cứu về, đổi tên đổi họ, nuôi dưỡng trong phủ.

 

Ta suy nghĩ suốt đêm, bỗng chốc nhận ra, ta không nên chỉ sống sót một cách tầm thường.

 

Hậu nhân trung lương ấy vẫn còn ở trong viện.

 

Sau đó, Triệu Mộ bắt đầu tính cách đưa nàng ra khỏi thành.

 

Phụ thân nàng là đại nho đương thời, từng vạch tội gian thần bằng bút mực, khiến không ít quan lại triều đình nổi giận.O mai d.a.o Muoi

 

Trong tay nàng còn giữ lại bút tích của phụ thân, chứa đựng khát vọng cứu nước cứu dân của những người trung nghĩa.

 

Đó là thứ nên được lưu truyền nơi thế gian.

 

Triệu Mộ lấy cớ “về quê viếng mộ mẫu thân” để xuất thành, đến nhà ngoại tổ phụ ở Thanh Châu.

 

Đúng vậy, sau khi mẫu thân hắn tự vẫn, quan tài được đưa về quê ngoại ở Thanh Châu.

 

Lúc chuẩn bị khởi hành, ta mới phát hiện, hậu nhân trung lương ấy là một đôi huynh muội.

 

Chẳng trách quan binh vẫn lùng bắt khắp nơi.

 

Họ tưởng tỷ tỷ đã c.h.ế.t, nhưng vẫn còn một đứa đệ đệ sống sót.

 

Triệu Mộ nói: “Hương Ninh, nàng giả làm thông phòng của ta, cùng ta xuất phát.”

 

Nói xong, hắn lại giải thích:

 

“Tiểu thiếp là có danh phận, sau này không tốt cho việc nàng gả cho Kỷ huynh. Vì vậy, nàng chỉ có thể lấy thân phận thông phòng, sẽ chẳng ai nhớ đến cái tên của một thông phòng cả.”

 

Ta gật đầu: “Ừm, ta hiểu, công tử đang bảo vệ ta.”

 

Cả đoàn xuất phát.

 

Đôi huynh muội ấy, một người ẩn trong ngăn bí mật trong xe ngựa, người kia giả làm nha hoàn.

 

Đệ đệ chỉ mới năm sáu tuổi, xương cốt chưa lớn, giấu đi cũng không dễ bị phát hiện.

 

Triệu Mộ là đại công tử của phủ Định Viễn Hầu, ra khỏi thành cũng xem như thuận lợi.

 

Ai ngờ, không biết bị lộ từ đâu, quan binh rượt theo tới tận ngoài thành, lục soát kỹ lưỡng tại khách điếm gần đó.

 

Trời đã tối, đệ đệ giấu trong hòm, chỉ có thể nhân lúc ăn cơm mới được ra ngoài vận động.

 

Ta và Triệu Mộ ở cùng một phòng.

 

Ngoài cửa, có bóng người lướt qua.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com