Môi hắn bất ngờ áp xuống, chỉ khẽ chạm như chuồn chuồn lướt nước.
Ta mở to mắt, nhất thời không biết phản ứng ra sao.
Cái, cái này… còn ra thể thống gì nữa?!
Triệu Mộ không làm thêm hành động nào khác, chỉ tiếc nuối nói:
“Kỷ Minh Thận có lẽ sẽ cưới ngươi làm bình thê, hoặc quý thiếp. Thôi vậy, vợ bạn không thể chạm vào, ta cũng chẳng thể ép ngươi. Dù sao, trong lòng ngươi, ta vẫn không bằng Kỷ huynh.”
Hắn miệng nói như thế, nhưng lại không chịu rời đi, một cánh tay chống lên thân cây, bao trùm lấy cả người ta.
Áp lực quá lớn, ta hoảng quá, buột miệng gọi cả họ lẫn chữ:
“Triệu Tử Khanh!”
Triệu Mộ bật cười:
“Ha, hay lắm, giờ ngươi dám gọi cả tên chữ của ta rồi.”
21
Ta bị Triệu Mộ bế thốc lên.
Chàng đưa ta vào phòng ngủ.
Ta tay chân luống cuống, chẳng biết hôm nay là ngày gì.O Mai d.a.o Muoi
Căng thẳng đến cực điểm.
Triệu Mộ nắm lấy tay ta, áp lên n.g.ự.c mình.
“Hương Ninh, cảm nhận được không? Tim ta đang đập rất mạnh.”
Ta quay đầu sang một bên, không biết phải làm sao.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng động.
Tỳ nữ dẫn Kỷ Minh Thận đến.
Chắc là có chuyện quan trọng nên mới vội vàng đến thế.
Ta lập tức xuống giường, dùng ánh mắt cảnh cáo Triệu Mộ.
Lúc này chàng lại tỏ ra ngoan ngoãn, kéo chăn trùm kín người.
Nhưng khi ta đón Kỷ Minh Thận vào phòng, vừa liếc qua giường thì…
Triệu Mộ đã cởi áo ngoài, để lộ cả bờ vai.
Trong đầu ta bất chợt vang lên bốn chữ: “Hương kiên ngoại lộ.”
Chàng nhất định là say rồi!
Ta bước tới, kéo rèm màn lại, lòng bàn tay toàn mồ hôi.
Đến mức, Kỷ Minh Thận gọi ta hai tiếng ta mới nghe thấy.
“Ừm? Minh Thận ca ca, huynh tìm ta có chuyện gì sao?”
Trong mắt Kỷ Minh Thận lộ vẻ phức tạp, đưa ra một xấp ngân phiếu:
“Hương Ninh, e là chúng ta không thể đi đến cuối cùng. Sau này muội phải chăm sóc tốt cho bản thân.”
“Sư phụ có ơn với ta. Nay người bệnh nặng không thể cứu, ta đã hứa với người sẽ chăm sóc sư muội chu toàn.”
“Nhưng ta không thể để muội làm thiếp, cũng không thể tiếp tục dây dưa khiến muội lỡ dở.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đầu ta ong ong, nhận lấy ngân phiếu, chỉ mong Kỷ Minh Thận nhanh chóng rời đi.
Thế là tốt rồi, Triệu Mộ sẽ không còn phải lo chuyện “vợ bạn không thể chạm vào.”
Kỷ Minh Thận ngạc nhiên:
“Hương Ninh, muội không oán ta sao? Muội nên mắng ta mới đúng. Là ta phụ muội.”
Ta lắp bắp:
“Nhưng… huynh cũng có nỗi khổ của riêng mình. Nếu ta là huynh, có lẽ cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống vậy. Trách nhiệm với gia tộc, vốn dĩ quan trọng hơn chuyện nữ nhi tình trường. Ta hiểu, cũng không trách huynh.”
“Hơn nữa, nếu không phải Kỷ thúc mua ta về, có lẽ ta đã sớm bị bán vào chốn thanh lâu. Ta không thể phủ nhận hoàn toàn đoạn thời gian ta và huynh từng kề vai bên nhau.”
“Kỷ Minh Thận, cảm ơn huynh.”
Không hiểu sao, ta lại có cảm giác cấp thiết muốn chấm dứt đoạn nghiệt duyên này.
Kỷ Minh Thận sững người.
Khi hắn nở nụ cười nhẹ nhõm, trong màn bất ngờ vang lên tiếng hắt hơi.
Ta đưa tay đỡ trán, không nói nổi lời nào.
Kỷ Minh Thận bước lên, vén màn, nhìn thấy Triệu Mộ áo quần xộc xệch, rồi lại quay sang nhìn ta:
“Các người… các người…”
Kỷ Minh Thận bỗng giơ nắm đấm, đ.ấ.m về phía Triệu Mộ:
“Sao ngươi có thể ức h.i.ế.p muội ấy?!”
Triệu Mộ đỡ lấy một quyền đó, nửa cười nửa mỉa, lười nhác phong lưu:
“Tuy nói rằng vợ bạn không nên chạm vào, nhưng Kỷ huynh đã sắp cưới người khác, thì không thể trách ta cướp đi người huynh từng yêu chứ.”
“Ta và Hương Ninh, nam chưa cưới, nữ chưa gả, lại hai lòng tương thông, thì có gì không thể?”
Kỷ Minh Thận kinh ngạc, gương mặt như hóa đá:O mai d.a.o muoi
“Các người… thật sự hai lòng tương thông?!”
Hắn tức đến bật cười, ánh mắt ửng đỏ.
Tựa như rất muốn phát tiết, muốn mắng chửi, nhưng lại chẳng có lập trường nào để làm vậy.
Kỷ Minh Thận quay sang ta:
“Hương Ninh… muội suy nghĩ kỹ rồi chứ?”
Ta gật đầu, trong lòng vô cùng rõ ràng điều mình muốn là gì.
Nhưng chẳng hiểu sao, Kỷ Minh Thận vẫn không chịu buông tay.
Hắn kéo Triệu Mộ ra khỏi phòng, hai người suýt nữa đánh nhau giữa sân.
Triệu Mộ ấn Kỷ Minh Thận lên lan can, không để hắn nổi nóng:
“Kỷ huynh, yêu một người cũng như trồng một đóa hoa, phải đủ nắng đủ mưa, nếu không hoa sẽ không nở. Lại còn phải nhổ cỏ, bón phân, bắt sâu.”
“Hương Ninh ở bên huynh, chỉ là một gốc cỏ dại. Nhưng khi đến bên ta, nàng mới dần nở rộ. Là ta từng chút một chăm sóc nàng.”
“Hiện tại, trên người nàng đã có bóng hình của ta, toàn là dấu ấn của ta.”
“Là ta dạy nàng đối nhân xử thế, đưa nàng bước vào thế giới quyền quý chốn kinh thành, để nàng học cách tự bảo vệ mình, độc lập.”