Nhưng điều khiến ta ngạc nhiên nhất, họ vẫn chưa ai được làm thông phòng.
Mà nhìn cái vẻ phong lưu ngông nghênh của Triệu Mộ, ai không biết còn tưởng hắn sớm đã nuôi người đẹp trong gác gấm.
Hôm ấy, ta đến tìm Triệu Mộ.
Hắn đang vẽ tranh trong thư phòng, là một bức mỹ nhân để lộ bờ vai trần.
Ta chỉ lướt mắt qua, mặt lập tức đỏ bừng, nhưng ánh nhìn lại vô thức dừng ở thắt lưng hắn.
Triệu Mộ nhận ra điều gì đó, khẽ cười:
“Ngươi nhìn cái gì? Đẹp lắm sao? Ngươi nói thử xem, ta với Kỷ huynh, ai đẹp hơn?”
Ta cứng họng, vốn đã chẳng giỏi ăn nói, đành lảng sang chuyện khác:
“Ta muốn đi thăm Minh Thận. Hôm nay là sinh thần huynh ấy. Năm nào ta cũng nấu một bát mì trường thọ cho huynh ấy.”
Triệu Mộ như khựng lại, lẩm nhẩm hai chữ:
“Sinh thần…”
Một thoáng sau, hắn khẽ nhướng mày:
“Kỷ huynh giờ là người được trọng vọng trước mặt các các lão, không ít tiểu thư nhà quyền quý mê mẩn hắn. Hay là… ngươi từ bỏ đi. Giữa hai người, chẳng có kết cục tốt đâu.”
Tim ta chợt nhói lên.
Rõ ràng ta đã sớm hiểu rõ, vậy mà nghe hắn nói ra, vẫn không cam lòng:
“Ngài nói bậy!”
Mười năm bên nhau, bao tháng ngày khổ cực, Kỷ Minh Thận đối với ta ra sao, ta nhớ như in.
Triệu Mộ vẫn bộ dạng cợt nhả, thấy ta đỏ mắt, liền phe phẩy quạt, nói:
“Được được được, bản thiếu gia hôm nay sẽ dẫn ngươi đi gặp Kỷ huynh. Bản thiếu gia chịu thua nước mắt nữ nhân nhất đấy.”
Ta vội vàng nấu xong một bát mì trường thọ.
Trước khi ra ngoài, Triệu Mộ bảo Mặc Họa sửa soạn lại cho ta.
Mặc Họa nhìn người trong gương, mím môi cười thầm:
“Hương Ninh, công tử nhà ta giỏi chăm hoa, nuôi người cũng khéo không kém. Tụi ta hồi mới vào phủ đều là lũ nha đầu khô khốc vàng vọt. Ngươi giờ càng ngày càng xinh, đặc biệt chỗ này, thật khiến người ta ganh tị.”
Nói rồi, Mặc Họa táo bạo đưa tay chạm vào n.g.ự.c ta.O mai d.a.o Muoi
Ta giật mình suýt hét lên, mặt đỏ như sắp nhỏ m.á.u.
Đó là chỗ ta tự ti nhất.
May thay tiết xuân còn lạnh, ta mặc kín đáo. Chứ đợi đến mùa hạ… ta không biết mình có còn dám ra khỏi cửa không.
Ngồi xe ngựa tới trước cổng Hàn Lâm viện, ánh mắt Triệu Mộ quét qua ta, bật ra một câu:
“Hơ, cuối cùng cũng giống người rồi. Đừng làm mất mặt bản thiếu gia. Người mà Kỷ huynh giao lại, ta nhất định nuôi cho trắng trẻo mập mạp.”
Ta chớp mắt, rất muốn phản bác.
Ta làm gì mất mặt hắn chứ?
Ta... khi nào không giống người?
4
Ta mang đầy lòng vui mừng đi gặp mùa xuân của mình, mùa xuân mà ta cứ ngỡ vẫn đang đợi ta.
Ta cứ nghĩ lần trước gặp nhau quá đột ngột, hắn bận chuyện chính sự nên mới không kịp nói gì với ta.
Nhưng khi cách mấy trượng, ta nhìn thấy hắn đang trò chuyện với một vị quý nữ, lòng ta bỗng trĩu xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bọn họ nhìn nhau, ánh mắt như có nước chảy mềm mại, như có tình ý vấn vương.
Nam thanh nữ tú, quả là khiến người ta vừa nhìn đã không rời mắt được.
Thậm chí, ánh xuân cũng chẳng bằng được một nửa tình ý trong khoảnh khắc ấy.
Họ luận thi đàm thơ, còn ta, chẳng hiểu nổi một câu.
Ta cầm giỏ đựng đồ ăn trong tay, chỉ cần bước thêm chục bước là có thể đưa tận tay hắn bát mì trường thọ như những năm trước, thế mà chân nặng như đeo chì, không nhấc lên nổi.
Ta tự ti.
Ta chưa từng thấy hắn cười vui vẻ như thế trước mặt ta.
Ta cứ tưởng hắn vốn ít nói, thì ra là không có gì để nói với ta.
Tim ta như bị ai rạch một đường, lại bị hắt vào một bát giấm lâu năm.
Chua đến mức nhíu mày.
Nhà của ta… hình như đã bị người khác cướp mất rồi.
Ta không dám bước tới. Không dám để hắn biết ta từng đến.
Gió xuân lành lạnh, thổi ướt viền mắt ta.
Ta là một kẻ nhát gan yếu đuối. Cuối cùng cũng quay đầu bỏ chạy.
Vừa quay đầu, liền đụng ngay vào một người, là Triệu Mộ, vẫn lắc quạt phe phẩy, mắt khẽ nhướng, dường như đã nhìn thấy tất cả.O mai d.a.o Muoi
Ta leo lên xe ngựa, hắn cũng lên theo.
Ta khóc mãi không thôi, hắn thở dài:
“Cô nương đó là thiên kim tiểu thư của phụ tử hắn, hắn với nàng ta là đồng môn, chẳng có gì đâu. Nhưng… sư huynh muội vốn dễ sinh tình cảm.”
Ta bị nghẹn lời, lườm hắn một cái:
“Ngài…”
Thế ai lại đi an ủi người ta kiểu đó?
Ta khóc càng dữ hơn.
Cuối cùng bật khóc thành tiếng, nức nở như trẻ con.
Chẳng ai hiểu được tâm trạng ta lúc này. Đối với ta, hắn không chỉ là người ta yêu, mà là tất cả hy vọng ta từng có.
Tiếng khóc khiến không ít người ngoài vây quanh nhìn ngó.
Hắn cuống lên, vừa dỗ ta vừa mắng:
“Đừng khóc nữa! Lại khóc nữa là ta đuổi xuống xe đấy!”
Ta không thể chịu đựng được nữa, giọng lạc đi trong tiếng nấc, buột miệng thốt ra điều ta vẫn giấu kín trong lòng:
“Hắn không cần ta nữa, hắn không muốn ăn mì ta nấu nữa, hu hu hu… ta chẳng còn nhà để về…”
Hắn vội sai phu xe chạy nhanh, lại giật lấy giỏ đựng thức ăn trong tay ta, gắt lên:
“Đừng khóc nữa, khó coi c.h.ế.t đi được! Ta cần, ta ăn hộ là được chứ gì!”