Hắn hỏi: “Ngươi chọn giữ thân trong sạch, hay chọn ở bên hắn?”
Ta buột miệng: “Ta chọn vế sau.”
Chẳng bao lâu sau, Thái tử cũng đưa ta vào đại lao.
Khi gặp lại Triệu Mộ, hắn đã mặc tù phục, nhưng thần sắc vẫn an ổn như trước. May mà vẫn chưa bị tra tấn.
Thái tử bề ngoài văn nhã, nhưng lại không đứng đắn, nhướng mày với Triệu Mộ:
“Tử Khanh, cô đã chuẩn bị cho ngươi một người sinh con nối dõi rồi, ngươi thế này mà không có con, thì thật đáng tiếc.”
Người sinh con nối dõi?
Thái tử đúng là nói bừa.
Ta bị đẩy vào ngục.
Đã là người sinh con nối dõi thì đương nhiên phải ở cùng một phòng với Triệu Mộ.
Sau khi Thái tử rời đi, giọng Triệu Mộ có chút kỳ lạ:
“Ngươi quay lại làm gì?”
Hắn hếch mũi nhìn ta, như thể rất không muốn gặp ta.
Ta đáp: “Để ở bên ngài.”
Vẻ mặt Triệu Mộ có chút kỳ quặc, khóe môi dường như khẽ nhếch lên.
Ta nhanh chóng vào thẳng chủ đề, không muốn lãng phí thời gian:
“Trước khi tới, ta đã bố trí tử sĩ. Đến ngày đó, sẽ có người cướp ngục. Công tử cứ yên tâm, ta sẽ không để ngài c.h.ế.t.”
Triệu Mộ khẽ gãi sống mũi cao thẳng:
“Vậy sao? Hương Ninh cô nương giờ đã có thể tự mình đảm đương một phía rồi. Có ngươi ở đây, ta cũng yên tâm.”
Ta tưởng rằng, lời ấy là thật lòng.
Tối hôm ấy, ta và Triệu Mộ mặc nguyên y phục mà ngủ, ánh trăng nhạt nhòa tràn vào phòng giam, cả hai chúng ta đều không ngủ được.O mai d.a.o Muoi
Hôm sau, nghe được bên ngoài xảy ra biến cố lớn.
Hoàng đế băng hà, nữ nhi của Trấn Quốc Đại Tướng Quân dẫn quân khởi nghĩa tiến vào kinh thành, hành động trừ gian bên cạnh vua, c.h.é.m gian thần, diệt yêu đạo, phò tá Thái tử đăng cơ.
Triệu Mộ là công thần, đương nhiên được vô tội thả ra.
Ta đến lúc ấy mới bàng hoàng nhận ra, thì ra Triệu Mộ và Thái tử đã sớm bàn bạc kỹ lưỡng.
Hóa ra, chỉ có ta là kẻ lo bò trắng răng.
Có điều, Định Viễn Hầu và kế thất của ông ta thì không may mắn như vậy.
Triệu Mộ được tự do, Tử Trúc dâng kiếm báu.
Ta đứng ngay bên cạnh Triệu Mộ, hắn giơ một tay che mắt ta lại, tay kia cầm kiếm, một kiếm c.h.é.m ngang cổ, kết liễu mạng sống của hai người kia.
Từ hôm nay trở đi, Triệu Mộ chính là gia chủ mới của phủ Định Viễn Hầu.
Hắn cuối cùng cũng đã báo thù cho mẫu thân mình.
20
Tân đế đăng cơ, triệt để chỉnh đốn triều cục.
Liên tiếp hai tháng, Triệu Mộ bận rộn với chính vụ.
Còn ta, cũng bôn ba khắp các cửa tiệm lớn nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không biết từ lúc nào, ta đã hoàn toàn nắm giữ nội vụ của phủ Định Viễn Hầu.
Giờ đây, cho dù đối mặt với Từ Uyển hay những tiểu thư thế gia khác, ta cũng đều ứng phó một cách ứng dung, không còn chút mặc cảm như trước nữa.
Tân đế mở yến tiệc trong cung, ban thưởng công thần.
Không ngờ ta lại được phong làm An Dương Quận chúa, ban thêm phủ đệ và ruộng tốt.
Tân đế tuyên bố giữa đại điện:
“Ái khanh Triệu Mộ dốc sức tiến cử nàng, trẫm cũng sẽ không phụ bất kỳ công thần nào có công.”
Tân đế mỉm cười híp mắt, nhìn ta một cái, rồi lại liếc sang Triệu Mộ.
Ta tạ ơn long ân, nhưng luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Mãi đến khi tân đế ban hôn cho Kỷ Minh Thận và Từ Uyển, ta mới sực nhận ra, ta vào kinh đã hai năm.
Ta hai mươi tuổi rồi.
Ta đã trở thành “bà cô già” trong miệng lưỡi thế nhân.
Kỷ Minh Thận nhìn ta, trong đáy mắt tựa hồ chứa ngàn lời vạn ý.
Còn ta lại bình thản trong lòng.
Thậm chí còn cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
Ta uống hai chén rượu mai, cố giấu đi cảm giác nhẹ nhõm ấy.
Khi từ cung trở về phủ, trời đã tối.
Ta và Triệu Mộ ăn ý giữ im lặng.
Chúng ta đi sóng vai bên nhau, lúc bước đi, tay hắn vô tình chạm vào tay ta.O mai d.a.o Muoi
Tim ta bỗng đập loạn, má nóng bừng.
Ta cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Triệu Mộ mở lời trước, quay đầu nói với Tử Trúc phía sau:
“Tối nay không cần canh gác, ngươi lui xuống đi.”
Tử Trúc nói: “Nhưng công tử, tuy tình thế đã định, nhưng kẻ thù của ngài cũng không ít! Thuộc hạ phải bảo vệ ngài!”
Mặc Thư từ đâu chui ra, kéo Tử Trúc đi ngay:
“Ngươi im miệng đi! Ngươi không thấy mình thừa thãi sao?!”
Tử Trúc lúc ấy mới phản ứng lại, lập tức kéo Mặc Thư chạy mất.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên khác thường.
Triệu Mộ lại cất lời, giọng mang vài phần phong lưu:
“Kỷ Minh Thận còn có một thân phận khác, hắn vào triều là để giải oan cho gia tộc. Từ Thượng thư đã giúp hắn rất nhiều. Cả công lẫn tư, Kỷ Minh Thận đều sẽ vui vẻ chấp nhận hôn sự này.”
Thì ra là vậy…
Trước kia Kỷ thúc đối với Kỷ Minh Thận khách khí lễ độ, thì ra giống như người hầu kính cẩn với thiếu chủ.
Ta chỉ “ồ” một tiếng, chẳng có phản ứng gì nhiều.
Triệu Mộ như nổi hứng, từng bước dồn ta đến gốc cây đào:
“Hương Ninh, dường như ngươi chẳng hề đau lòng, vì sao?”
Hắn áp sát mặt lại gần, ta ngửi được mùi hương lan nhàn nhạt trên người hắn.
Ta luống cuống: “Ngài, ngài… ngài rốt cuộc muốn nói gì?”