Khi hắn ăn xong bát mì trường thọ, ta cũng khóc mệt rồi.
Ta nào có ngu, ta hiểu rất rõ, hắn không muốn ta nữa.
Hắn đặt giỏ đựng thức ăn sang bên cạnh, rút khăn tay ra lau miệng, giọng điệu như đã sớm nhìn thấu ta:
“Ngươi nên sớm đổi người mà gả cho rồi.”
Ta tức giận đến bật khóc lần nữa, giơ chân đá hắn một cái, hắn cười khẽ:
“Ngươi thật chẳng biết tốt xấu là gì.”
Ta cũng chẳng biết mình phải đi về đâu, lại bắt đầu rơi lệ.
Khi người ta mất đi chỗ để dựa, thật sự chẳng dễ gì hồi phục.
Ta nói hết tất cả những gì giấu trong lòng:
“Ta xuất thân không tốt, cũng chỉ biết mặt chữ sơ sơ. Ta không hiểu thơ phú, cũng chẳng biết cầm kỳ thi họa. Một người như ta, làm sao so với con gái nhà quan được? Ta đâu thể mặt dày đi bám lấy người ta… Ta… ta vốn là không ai cần, nên mới bị người ta bán qua tay mấy lần…”
Nói ra rồi, lại thấy nhẹ lòng hơn một chút.
Đây chính là ta, cái người mà ngoài miệng hắn gọi là "tức phụ nuôi từ nhỏ".
Không hôn thư không sính lễ, ta lấy gì đòi hỏi hắn phải cưới ta?
Cho dù hắn thật sự cưới ta, thì sau này sẽ thế nào?
Ta không thể cùng hắn đối thơ luận họa.
Ta cứ khóc mãi không ngừng, nhớ lại những ngày tháng cùng nhau bầu bạn, vừa không cam lòng, lại không nỡ buông tay.
Hắn vẫn phe phẩy quạt, giọng chậm rãi:
“Đủ rồi. Người ở bên cạnh ta, không có ai là đồ bỏ cả.”
Ta sụt sịt, trong mũi phồng lên một cái bong bóng, cũng chẳng còn tâm trí mà thấy xấu hổ:
“Ta… cũng có thể có ích sao?”
Hắn ngồi đối diện ta, dáng vẻ lười biếng, nhưng giọng lại nghiêm túc:
“Tất nhiên rồi.”
Ta hỏi:
“Nhưng ta thì có thể làm được gì chứ? Ta chẳng có gì cả.”
Hắn liếc nhìn ta một cái, không hiểu sao lại quay mặt đi, quạt trong tay phẩy nhanh hơn:
“Khụ… cũng không đến nỗi.”
Hắn nói:
“Từ hôm nay, ngươi theo ta học việc. Ta sẽ dạy ngươi.”
Ta ngơ ngác gật đầu, không nghĩ gì thêm.
Dù sao, ngay cả những người như Mặc Họa hay Mặc Thư, xinh đẹp biết bao, hắn còn chẳng để mắt tới, ta chắc cũng chỉ là một tiểu nha đầu thôi.O mai d.a.o Muoi
Học được vài bản lĩnh làm người hầu, sau này cũng có thể kiếm miếng cơm.
Từ hôm đó, hắn dạy ta pha trà.
Ta mất một tháng để nhận biết các loại trà.
Thì ra, pha trà tưởng dễ, hóa ra cũng có kỹ xảo:
Ấm trà phải tráng nóng, lá trà phải phân loại, phải ủ qua nước đầu, rồi mới pha nước mới, đến rót, phân trà... mọi thứ đều có quy củ.
Ta không biết từ khi nào đã có thể ngồi yên tĩnh pha trà, không còn nhớ đến Kỷ Minh Thận, người xưa kia từng là cả thế giới của ta.
Hắn nếm trà ta pha, khẽ gật đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Không tồi. Đúng là người do ta dạy ra.”
Ngoài việc học trà, ta cũng theo Mặc Họa và Mặc Thư học trang điểm, học búi các kiểu tóc đang thịnh hành trong kinh thành.
Hắn không cho ta ăn nhiều, mỗi bữa chỉ được ăn bảy phần no.
Lại qua thêm một tháng, khi ta mặc bộ y phục màu hồng đào mới, nhìn vào gương suýt nữa nhận không ra chính mình.
Làn da từng đen sạm vì nắng, giờ trắng hồng như ngọc.
Gương mặt cũng có da có thịt, eo nhỏ chỉ chừng một vòng tay.
Chỉ có điều… vòng n.g.ự.c là điều khiến ta lo lắng.
Hắn không cho ta khom lưng, sai người lấy đoạn trúc xanh buộc sau lưng, ép ta phải đứng thẳng.
Hắn một tay cầm quạt, một tay nâng chén trà, nhìn ta đi đi lại lại trong sân, nói:
“Người bên cạnh ta, không được phép cúi đầu trước ai. Ngẩng đầu lên, lưng thẳng!”
Ta xấu hổ muốn c.h.ế.t, nhưng không dám cãi lời hắn, đành cắn răng chịu đựng.
6
Mặt trời đã lên cao, chiếu ánh nắng chói chang khắp sân.
Mặc Họa ôm một đống y phục trở về phòng nha hoàn, vừa đi vừa lẩm bẩm:
“Công tử hôm nay chẳng biết nghĩ gì, bắt tất cả người trong viện ta đều phải thay sang y phục cổ cao.”
Ta thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
May mà là váy cổ cao. Bằng không, với thân dáng này của ta, thật chẳng còn mặt mũi nào mà gặp người.
Khi còn ở đào hoa ổ, góa phụ họ Trương vẫn hay mắng:
“Con gái như ngươi, dáng vóc thế kia, chẳng phải thứ gì tốt lành, toàn là hạng không đứng đắn.”
Ta không đứng đắn chỗ nào chứ!
Thay y phục xong, ta đến thư phòng mài mực cho Triệu Mộ.
Hắn từng nói, hắn không nuôi kẻ vô dụng. Ta không thể cứ mãi sống dựa vào người khác, phải học cách tự lập. Việc của nha hoàn, ta đều chủ động làm, chẳng nề hà chi. O Mai d.a.o Muoi
Dù gì, ta không xu nào dính thân, cũng chẳng có người thân, nếu rời khỏi Triệu phủ thì quả thật không còn nơi nào để đi.
Triệu Mộ còn phát cho ta tiền tiêu vặt mỗi tháng. Ta đã âm thầm tính toán, xem khi nào có thể tích đủ vốn mở một cửa hàng nho nhỏ.
Triệu Mộ lúc ấy đang chăm chú đọc sách địa lý. Những ngày qua, ta dần phát hiện, hắn chẳng hề là kẻ vô học như người ta đồn đại. Đôi lúc, ta còn thấy hắn bàn luận chuyện cơ mật với người khác.
Ta tưởng mình đã hiểu hắn, nhưng rồi lại như chỉ cách một tấm sa mỏng, không sao nhìn rõ được thật tâm của người kia.
Đúng lúc đó, bên ngoài truyền vào tiếng cười nói của một nam nhân:
“Tử Khanh, ban ngày ban mặt, ngươi đóng cửa làm gì? Trong phòng... có giấu người đẹp à?”
Tử Khanh là biểu tự của Triệu Mộ.
Ta sững lại.
Chưa kịp phản ứng, cổ tay đã bị hắn nắm lấy. Hắn kéo mạnh ta về phía mình, rồi như một cơn gió, ép ta chui vào gầm bàn.
Ta ngơ ngác nhìn quanh. Sao lại phải giấu ta?
Cánh cửa bị đẩy mở.
Ta nấp giữa hai đầu gối của Triệu Mộ, thấp thỏm không dám hé một tiếng.
Người kia vào phòng, đảo mắt nhìn quanh rồi cười nhạt:
“Tử Khanh, dạo này ngươi cứ ru rú trong phủ, ta mấy ngày liền chẳng thấy mặt. Sao? Uống hoa tửu, ngươi đi không?”