Ta vừa định đưa bọc bánh hoa đào ra, Kỷ Minh Thận đã quay người rời đi.
Bóng lưng hắn đi vội vã.
Ta hiểu mà, hắn có chí lớn, có hoài bão.
Ta tận mắt thấy hắn khổ học suốt bao năm, sao có thể trách chàng được. Ta sẽ không làm khó, càng không quấy rầy chàng.
Chỉ là… trong lòng có quá nhiều điều muốn nói.
Muốn kể rằng Thúy Hoa lại mang thai đứa thứ ba rồi, rằng Lý viên ngoại vừa nạp thêm người thiếp thứ mười ba, còn Vương Nhị Nương thì lấy chồng là A Toản làm nghề thợ rèn…
Nhưng có lẽ, Kỷ Minh Thận sẽ chẳng còn để tâm tới những chuyện đó nữa.
Ta với hắn, bỗng chẳng biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Ta lạc lõng, không phương hướng.
Giống như chiếc thuyền con lẻ loi trên mặt hồ, chẳng biết nên cập bến nơi nào.
Trong lòng có chút chua xót, rất nhẹ, nhưng không sao lờ đi được.
Triệu Mộ tiến sát lại gần ta hơn một chút. Rõ ràng nắng không gắt, vậy mà hắn vẫn phe phẩy quạt xếp. Đôi mắt đào hoa quét nhìn ta từ trên xuống dưới, môi hơi nhếch:
“Ngươi chính là tức phụ nuôi từ nhỏ mà Kỷ Minh Thận nuôi ở Đào Hoa Ổ? Đen đen vậy mà... phát triển cũng không tệ.”
...Là có ý gì?
Ta vô thức lùi một bước, cảnh giác.
Nam nhân này... đẹp đến mức nguy hiểm, hệt như cây nấm đỏ rực độc hại mọc trên đỉnh núi.
Triệu Mộ bật cười, hàm răng trắng đều lộ ra, rồi quay sang dặn hai tỳ nữ:
“Mặc Thư, Mặc Họa, đưa nàng ta đi tắm rửa cho sạch sẽ, thay y phục mới. Trong viện của bổn công tử, không dung nạp thứ xấu xí.”
Ta: “…”
Được rồi.
Ta hoàn toàn nghẹn lời.O mai d.a.o Muoi
Rõ ràng ta là hoa khôi của Đào Hoa Ổ kia mà.
Nhưng so với nam tử trước mắt này… đúng là kém xa một trời một vực.
Rất nhanh, ta được đưa vào một gian phòng riêng, thật sự bị kỳ cọ sạch sẽ từ đầu đến chân. Dọc đường đi khổ sở, ta đã mấy ngày không được tắm rửa. Thấy hai tỷ tỷ kia còn thay thêm một thùng nước nữa, ta ngồi bên, khẽ cào móng tay, hơi ngượng ngùng.
Lần nữa gặp Triệu Mộ, hắn đang pha trà trong sân. Lá trà nổi trên nước, rải thêm cánh hoa đào, thực sự quá mức cầu kỳ.
“Triệu… Triệu công tử, đa tạ ngài đã chiếu cố.”
Ta bắt chước cách nói trong vở hát, gượng gạo hành lễ.
Đất khách quê người, ta chỉ thấy mình lạc lõng, chẳng hợp vào đâu.
Triệu Mộ liếc ta, rồi quay sang dặn tỳ nữ:
“Từ hôm nay, dùng bột ngọc trai đắp mặt cho nàng.”
Ta vốn định từ chối, nhưng nhớ lại lời hắn nói trước đó, “viện của ta không chứa người xấu xí” đành ngậm miệng lại.
Người kinh thành… đúng là biết cách rườm rà.
Triệu Mộ lại nhắc nhở:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Triệu gia phức tạp, bình thường ngươi đừng tự tiện đi lại. Nếu có chuyện gì xảy ra… đừng trách ta không bảo vệ được ngươi.”
Ta chỉ “ồ” một tiếng.
Triệu Mộ lại cười khẩy, không biết đang cười ai, nhưng cười lên nhìn vừa xấu xa, vừa khiến người ta thấy chua xót.
Mấy ngày tiếp theo, ta sống trong Triệu phủ như một nàng tiểu thư được cưng chiều, ăn ngon, mặc đẹp, lại có nha hoàn hầu hạ bên cạnh.
Ngoài việc mỗi ngày phải đắp bột ngọc trai, còn ngâm mình trong nước hoa đào.
Mặc Họa nói với ta:
“Hương Ninh cô nương, đừng cảm thấy phiền. Công tử cũng là vì muốn tốt cho cô. Hơn nữa… công tử nhà nô tỳ, xưa nay không giữ lại thứ xấu xí nào trong sân. Hoa trong viện cũng đều được chọn kỹ càng.”
Ta đã hiểu quá rõ rồi.
Ngay cả tỳ nữ bên cạnh Triệu Mộ, ai nấy cũng xinh đẹp như hoa.
Vài ngày sau, ta cũng dần biết được tình hình phủ Định Viễn hầu Triệu gia.
Triệu Mộ là trưởng tử đích xuất, nhưng Hầu gia còn có kế thất và đứa con trai đích thứ. Vì thế, ngôi thế tử vẫn chưa được định đoạt.
Triệu Mộ nổi tiếng phong lưu, chẳng mặn mà khoa cử, cũng không học võ. Cả ngày chỉ lo ăn chơi nhàn tản.
Người trong phố đàm tiếu rằng: “Triệu Mộ ngoài gương mặt ra, chẳng có gì ra hồn.”
Thế mà... ta lại thấy hắn cũng thật đáng thương.
Ở Đào Hoa Ổ, hai tỷ muội sinh đôi nhà bên cũng từng có kế mẫu khắc nghiệt. Còn nhỏ đã bị ép gả cho góa phu làm nghề săn bắn, đổi lấy chút sính lễ.
3
Cứ thế, một tháng trôi qua.
Ta chưa từng gặp lại Kỷ Minh Thận.
Các nha hoàn bên cạnh Triệu Mộ dần trở nên thân thiết với ta, đến mức có gì cũng dám nói trước mặt.O Mai d.a.o Muoi
Mặc Họa hớn hở kể:
“Sáng nay ta thay chăn đệm cho công tử, nhìn thấy cái đó…”
Mặc Thư lập tức đỏ bừng mặt.
Xuân Đào và Hạ Hà cũng chen vào thì thầm, ánh mắt sáng rỡ:
“Hôm đó nhìn thấy công tử cưỡi ngựa, nơi đó… lộ ra lùm lùm. Không biết sau này cô nương nào gả cho công tử, nếu yếu đuối quá… chắc không chịu nổi đâu.”
Ta ngây ra, rồi lại ngây ra thêm lần nữa.
Cuối cùng cũng hiểu họ đang nói gì.
Ta vội bịt tai lại, không muốn nghe.
Nhưng những lời kia như có chân, cứ chui thẳng vào đầu óc.
Ta bỗng nhớ tới một chuyện, năm xưa, trước khi Kỷ Minh Thận vào kinh, cũng từng lấm lem chăn đệm. Hắn xấu hổ hoảng loạn, nổi giận đùng đùng, cấm tiệt ta bước chân vào phòng hắn.
Mặc Họa chống cằm, ánh mắt tràn đầy mộng tưởng:
“Nhị công tử đã có vài thị tỳ thân cận rồi, không biết bao giờ Đại công tử mới thu nhận tụi ta? Ta không muốn bị gả cho gã sai vặt đâu.”
Mặc Thư, Xuân Đào, Hạ Hà cũng e thẹn gật đầu.
Ta: “…”
Nghe đồn nha hoàn nhà quyền quý đều muốn trèo lên giường chủ tử.