Dưỡng Hoa Thành Phượng

Chương 5



Người kia liền đổi vẻ nghiêm túc: 

 

“Thái tử điện hạ bảo ta truyền lời. Dạo này cẩn thận, có người đang âm thầm theo dõi ngươi. Hiện giờ, chưa ai biết ngươi đang làm việc cho thái tử. Ngươi là quân cờ ẩn, tuyệt đối không được lộ diện quá sớm. Đến lúc thích hợp, ngươi vẫn phải diễn vai một công tử phong lưu, ăn chơi trác táng.”

 

“Ngươi càng hoang đàng, càng không ai nghi ngờ.”

 

Ta: “…”

 

Trời ơi… chuyện cơ mật như thế, ta có thể nghe sao?

 

Triệu Mộ hắng giọng, bình thản đáp: “Ta hiểu rồi. Đa tạ đã báo.”

 

“Còn một việc nữa.” 

 

Người kia nói tiếp: 

 

“Thái tử muốn biết: tân khoa thám hoa, Kỷ Minh Thận, có thể kéo về phe ta không?”

 

Vừa nghe đến cái tên ấy, tay ta bất giác run lên. Trong lúc hoảng loạn, không biết chạm phải thứ gì, ta kinh hãi ngẩng đầu lên.

 

Khoảnh khắc ấy, Triệu Mộ như bị điểm trúng huyệt. Khuôn mặt tuấn tú thoắt cái đỏ bừng.

 

Hắn ho khan một tiếng, tay siết chặt cổ tay ta, không để ta cử động thêm.O Mai d.a.o Muoi

 

“Ta sẽ thuyết phục Kỷ Minh Thận.” 

 

Hắn trả lời.

 

“Ơ? Mặt ngươi sao đỏ vậy?” 

 

Người kia lấy làm lạ: “Nóng lắm à?”

 

Triệu Mộ vội cầm quạt phe phẩy, mất kiên nhẫn: 

 

“Còn gì nữa không?”

 

Người nọ nhún vai: 

 

“Phụ thân ngươi định xin phong thế tử cho đệ đệ ngươi đấy. Kế mẫu của ngươi chắc chắn sẽ ra tay sớm thôi, ngươi phải cẩn thận.”

 

Triệu Mộ đường đường là trưởng tử đích xuất, còn sống khỏe mạnh. Danh vị thế tử, sao có thể rơi vào tay con kế thất?

 

Triệu Mộ đáp, giọng đều đều: 

 

“Đa tạ đã nhắc. Ta sẽ chú ý.”

 

Người nọ còn định nói thêm gì đó, nhưng Triệu Mộ đã thẳng thừng đuổi khách: 

 

“Ngươi có thể đi rồi.”

 

Hắn khẽ gằn giọng.

 

Người kia há miệng, rồi chỉ đành nuốt lời, quay lưng rời khỏi.

 

7

 

Nam nhân kia vừa rời khỏi, ta lập tức bị Triệu Mộ xách ra khỏi gầm bàn.

 

Ta vội vã thanh minh: 

 

“Ta… ta không có đụng vào chỗ đó của công tử! Không phải… ta… ta không cố ý nắm trúng mà! Công tử tin ta đi!”

 

Càng nói càng sai. Càng chữa càng loạn.

 

Gương mặt Triệu Mộ đỏ như ráng chiều, tay quạt không ngừng phe phẩy.

 

Nhìn bộ dạng đó, cứ như thể hắn sắp nổi trận lôi đình đến nơi.

 

Sau cùng, hắn hít sâu một hơi, nghiêm giọng nói: 

 

“Ngươi vừa nghe được bí mật của ta. Ta nên g.i.ế.t ngươi, đúng không?”

 

Ta lập tức lấy hai tay bịt chặt tai, lắc đầu quầy quậy: 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Không! Ta không nghe thấy gì hết!”

 

Triệu Mộ khẽ cười, không rõ là tức giận hay bất đắc dĩ:

 

“Ngươi đã biết nhiều như vậy, ta không thể thả ngươi đi. Ít nhất… trước khi thái tử đăng cơ, ngươi phải ở bên cạnh ta.”

 

Ta gật đầu như giã tỏi.

 

Dù sao… ngoài phủ Triệu gia, ta cũng không biết đi đâu.

 

Hắn liếc nhìn tay ta lần nữa, rồi buông lời khó nghe: “Đầu ngón tay nên cắt ngắn lại đi!”

 

Ta luống cuống đáp: “Công tử yên tâm, ta lập tức đi cắt! Lần sau tuyệt đối không cào trúng… ngài.”

 

Triệu Mộ đang quạt tay bỗng khựng lại, ánh mắt nhìn ta như thể vừa thấy ma.

 

Mặc kệ hắn nghĩ gì, ta đã chạy mất dạng.

 

Hai ngày sau đó, ta chủ động tránh mặt hắn.

 

Ngày ngày thu mình trong phòng nha hoàn, đọc mấy quyển sách về trà nghệ, chế hương, và dược thiện.

 

Triệu Mộ từng nói, mỗi người đều có điểm mạnh riêng. Không cần lấy sở đoản của mình để so với sở trường của người khác.

 

Sư muội của Kỷ Minh Thận là nữ tài tử, ta không sánh bằng nàng về học vấn. Nhưng ta siêng năng, học gì cũng nhanh.

 

Một ngày nọ, Mặc Họa hấp tấp chạy tới gọi: 

 

“Không hay rồi! Công tử đã chọc giận Hầu gia, đang bị trừng phạt bằng già pháp ở tiền viện!”

 

Mặc Thư tức giận nói: 

 

“Kế phu nhân ỷ mình là chủ mẫu, vu oan công tử bất kính với bà ta. Hầu gia thì tai mềm, chỉ biết nghe lời người cạnh gối bên đầu giường!”

 

Ta bỗng nhớ tới lời nam nhân kia hai hôm trước, kế thất sẽ tìm cách gây chuyện để dìm Triệu Mộ, mục đích là tranh vị trí thế tử cho đứa con thứ.

 

Những chuyện bẩn thỉu trong gia tộc quyền quý, quả thực nhơ nhớp đến ghê tởm.

 

Qua thêm một canh giờ, mới có người báo tin: Triệu Mộ bị đánh đến rách da chảy m.á.u, còn bị giam lỏng trong từ đường.

 

Ta ngồi đứng không yên.

 

Chạng vạng tối, nhân lúc đám tiểu đồng thay ca, ta lén mang thuốc trị thương lẻn vào từ đường.O mai d.a.o Muoi

 

Triệu Mộ nằm úp người trên bồ đoàn, lưng áo nhuộm đầy m.á.u tươi.

 

“Công tử…” Ta khẽ gọi.

 

Ngoài Kỷ Minh Thận ra, chưa từng có ai khiến ta lo lắng đến vậy.

 

Một phần vì ta muốn báo ân. Một phần, ta không thể để Triệu Mộ xảy ra chuyện. Nếu hắn gục ngã, ta cũng chỉ còn con đường ăn xin đầu đường xó chợ.

 

Thân gái mồ côi giữa thời thế loạn lạc… đâu dễ sống sót?

 

Triệu Mộ vẫn tỉnh táo, nghe tiếng liền quay mặt lại nhìn ta, không còn vẻ phong lưu như mọi khi, sắc mặt tiều tụy thê thảm.

 

Ta không nói thêm lời, lập tức lấy thuốc ra bôi cho hắn.

 

Lúc đầu, hắn chẳng rên một tiếng, thuốc xót cỡ nào cũng chẳng thấy hắn nhíu mày.

 

Cho đến khi ta định kéo quần hắn xuống bôi thuốc…

 

Hắn như người sắp c.h.ế.t bị đánh thức, bật dậy, lắp bắp không thành lời, tay chụp lấy thắt lưng: 

 

“Ngươi… ngươi định làm gì?!”

 

Ta chẳng còn hơi sức đâu mà đôi co. Bị phát hiện thì hỏng.

 

Còn gì quan trọng hơn mạng sống?

 

Thế là ta dứt khoát: kéo quần, đổ thuốc, kéo lên lại, hành động liền mạch, gọn gàng như cắt đậu hũ.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com