Tôn Tứ Cô Nương

Tôn Tứ Cô Nương

Tác giả:

Trạng thái:

Đang ra
Đánh giá: 0.0/10 từ lượt

Hình như ta đã quên một người.

"Cả thành Trường An này, ai mà chẳng biết, ta không sống được lâu nữa."

Lúc nói lời này, ta đang nằm trên ghế mây, cả người ốm yếu tiều tụy, hơi thở thoi thóp.

Nhũ mẫu đứng trước mặt ta, muốn mời ta ra tiền viện gặp vị thần y mà đại ca từ Bắc Cương đưa về, nghe nói người đó y thuật cao siêu, có khả năng cải tử hoàn sinh.

"Ta không đi." Người bệnh lâu ngày ngay cả sức để tức giận cũng không có, ta chỉ bình tĩnh nhưng bi ai lắc đầu "Không chữa khỏi được đâu."

Ta mắc bệnh tim từ trong bụng mẹ, người trong Thái Y Viện đích thân phán, ta sống không quá hai mươi tuổi.

Nhưng cha mẹ và các huynh trưởng của ta đều không chịu bỏ cuộc, những năm qua họ đã tìm thầy hỏi thuốc cho ta, trọng thưởng hậu hĩnh, dốc cạn hơn nửa gia tài, chỉ cầu kéo dài thêm vài năm mạng sống cho ta.

Lần này đại ca rời nhà hơn nửa năm, lại không biết từ đâu nghe ngóng được một vị du y như vậy cho ta, ta thực sự sợ hãi và chán ghét những phương thuốc kỳ quái của du y, không muốn thử nữa.

Mẫu thân nghe tin vội vã đến, nhưng không thể lay chuyển được đứa ốm yếu bệnh tật như ta, cuối cùng vẫn là nhị ca thuyết phục ta, "An An, ta nghe nói vị thần y này tính tình cổ quái, đại ca phải leo bộ lên ngọn núi tuyết vạn trượng mới xin được ngài ấy đến thành Trường An chữa bệnh cho muội."

"Cứ coi như là nể tình tấm lòng của đại ca muội đi, An An."

Mẫu thân nhẹ nhàng vuốt tóc cho ta, "Biết đâu chữa khỏi thì sao."

Ta nghe lời, chấp nhận gặp thử một lần.

Gặp rồi mới hay, trái tim bệnh tật cũng có lúc hoài xuân.