Khi đại ca tìm thấy ta thì đã là rạng sáng ngày hôm sau.
Ta vẫn ngồi dưới đất, nước mắt đã khô cạn, vết m.á.u trên người đã biến mất, ngay cả mấy t.h.i t.h.ể người áo đen bên cạnh cũng đã không còn thấy đâu.
Ta ăn mặc chỉnh tề và sạch sẽ ngồi đó, dường như mọi chuyện đêm qua chưa từng xảy ra.
Đại ca bế bổng ta lên, sau khi bắt mạch cho ta, phát hiện ta đã khỏe hẳn.
Trong cơ thể ta, là một trái tim hoàn toàn khỏe mạnh và tràn đầy sức sống.
"An An, muội khỏe rồi sao?!" Đại ca vừa kinh ngạc vừa vui mừng, huynh ấy vốn dĩ trầm tính và nội tâm, nhưng lúc này lại ôm ta xoay mấy vòng, "Tốt quá rồi, tốt quá rồi, tốt quá rồi!"
Thiên Thanh
Mắt đại ca tràn đầy ý cười, nhưng thấy ta ngây ngốc như một con búp bê vô hồn, giọng ta đã khóc đến khàn khàn "...Đại ca."
"Hửm?" Đại ca căng thẳng ôm ta, ta khó khăn quay đầu nhìn huynh ấy "...Cảm ơn huynh."
Ngay sau đó, một ngụm m.á.u phun ra trước n.g.ự.c huynh ấy, ta ngất đi.
Tỉnh lại đã về đến Tôn phủ, ta mê man bệnh hơn mười ngày, có mấy lang trung đến khám, đều nói ta chỉ bị cảm lạnh, tĩnh dưỡng là sẽ khỏi.
Có điều ta mãi không thấy khỏe, bệnh cứ tái đi tái lại, cho đến tận mùa thu mới khỏi hẳn.
Ta vốn đã là người bệnh mười mấy năm, nay lại bệnh thêm một trận, thân thể càng gầy guộc không ra hình dạng, cũng không biết sao, ta bị hỏng giọng, dù mẫu thân ngày ngày hầm xuyên bối tỳ bà nhưng vẫn không thấy khỏi.
Giờ đây tuy có thể nói chuyện, nhưng nói nhiều lại thấy đau họng, càng ngày càng không thích nói chuyện, chỉ ngoan ngoãn theo sau mẫu thân, nhìn bà lo toan việc nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chuyện hôn sự của đại ca đã được định đoạt, mẫu thân chọn cho huynh ấy một người vợ hiền thục tĩnh lặng, ngày cưới định vào tháng ba năm sau.
Tin tức nhị ca muốn xem mặt vừa được tung ra, không chỉ các tiểu thư quý tộc ở thành Trường An động lòng, ngay cả công chúa Như Nghi dưới gối hoàng hậu cũng làm ầm ĩ đòi hoàng thượng ban hôn cho nàng ấy, giờ đây ngày ngày chạy đến Tôn gia.
Duy chỉ có tam ca của ta, mới hai mươi mốt tuổi, vừa nghe mẫu thân muốn xem mặt cho huynh, liền thu dọn đồ đạc đi du học ngay trong đêm. Giờ đây thân thể ta đã khỏe hẳn, huynh ấy cũng có thể tạm thời buông gánh nặng của con trai thứ ba nhà họ Tôn, nên mới hơi phản nghịch. Mẫu thân không bắt được huynh ấy, đành tạm tha cho huynh ấy, dù sao hôn sự của đại ca và nhị ca cũng đủ để bà bận rộn một thời gian rồi.
Từ khi ta khỏe hẳn, cũng dần ra ngoài giao thiệp với các cô nương trong gia đình. thành Trường An lại có tin đồn mới, nói Tôn Tứ cô nương vốn là tiên tử chuyển thế, nên mới mang bệnh tim từ trong bụng mẹ, có điều Vương Mẫu nương nương không nỡ thấy nàng yểu mệnh sớm, đặc biệt sai thần tiên xuống trần gian chữa khỏi bệnh tim cho ta.
Giờ đây trong thành Trường An, ai ai cũng đồn rằng ta là một cô nương may mắn.
Không lâu sau, Thái Thượng Hoàng qua đời, chùa Quảng Đức cháy lớn, thiêu c.h.ế.t hơn một trăm tăng nhân, khi dân làng gần đó đi cứu hỏa, phát hiện ra một lượng lớn vàng bạc châu báu. Giờ đây ai ai cũng nói, chùa Quảng Đức là do trụ trì mượn danh cầu phúc để vơ vét tài sản của bách tính, nên mới gặp báo ứng, nhất thời danh tiếng của chùa Quảng Đức thối không thể thối hơn được nữa.
Cuộc sống của Tôn phủ ngày càng tốt đẹp, nụ cười trên mặt mẫu thân cũng ngày càng nhiều, có điều từ khi ta khỏi hẳn bệnh, luôn cảm thấy trong lòng như trống rỗng một khoảng, luôn cảm thấy hình như ta đã quên mất điều gì đó.
Hình như ta đã quên một người.
Người đời đều đồn rằng ta được tiên nhân giúp đỡ mới khỏi bệnh nặng, có điều trong các buổi tiệc riêng tư có người hỏi đến, ta lại không nhớ chút gì về vị tiên nhân đó, chỉ ấp úng một hồi, không thể nhớ ra vị tiên nhân đó trông như thế nào.
Chỉ nhớ một màn sương trắng xóa, khi tìm kiếm lại trống rỗng không có gì.
Có người khác giúp ta giải vây, nói rằng chắc là vị tiên nhân đó không muốn những người phàm chúng ta tiết lộ thiên cơ, nên mới thi triển pháp thuật, xóa đi ký ức của ta.
Những người khác luôn cười đáp lời, dù sao bệnh tim mười mấy năm của ta không thể là giả, nếu không phải tiên nhân, ai có thể cứu sống ta được.