Sau ngày hôm đó, Bạch Thần ở lại Tôn phủ để chữa bệnh cho ta, hai ta cũng dần trở nên thân thiết.
Tiết trời thu dần lạnh, khác với những vị đại phu khác, Bạch Thần không cho phép ta sưởi ấm trong phòng, mà chỉ kéo ta đi dạo chậm rãi hết lần này đến lần khác trong vườn, lấy lý do là rèn luyện tim phổi.
Thời tiết càng lạnh, nắng càng rực rỡ. Đã là buổi chiều, ánh nắng ấm áp cuối thu đầu đông chiếu lên mặt chàng, càng làm nổi bật vẻ mặt tú lệ như ngọc, mắt mày như tranh vẽ của thiếu niên.
Ta đi chậm rãi, đường trong vườn lại không bằng phẳng, lén nhìn chàng một cái, suýt nữa thì vấp ngã. Khéo thay, nhũ mẫu và những người khác chỉ có thể đi theo xa xa, lúc lảo đảo, ta được người từ phía sau nhẹ nhàng đỡ lấy. Ta xoay một vòng, suýt chút nữa thì ngã vào lòng thiếu niên. Mùi hương trên người chàng rất dễ chịu, như làn gió nhẹ thổi qua sườn núi, mang theo hương thơm thanh khiết của cây cỏ, vô cùng thoải mái. Đôi mắt sáng như sao của chàng tràn đầy ý cười, "An An, chuyên tâm chút."
Ta từ nhỏ đã yếu ớt, cha bèn đặt tên cho ta là Tôn Dục An. Gia đình gọi thân mật, nhưng Bạch Thần gọi như vậy, lại mang theo vài phần ý nghĩa mập mờ.
"Tạ ơn Bạch đại phu." Ta nhẹ nhàng thoát ra, má ửng hồng như ráng chiều, chỉ cúi mắt, tiếp tục lảo đảo nhưng kiên cường bước đi, còn Bạch Thần ở phía sau ta, ánh mắt luôn dõi theo.
Mùa đông nhanh chóng đến, thân thể ta yếu ớt, một ngày khi đi dạo không cẩn thận bị cảm gió, đến tối liền phát sốt cao, bệnh tim đã lâu không tái phát lại đến dữ dội, lập tức ngã xuống đất không dậy nổi.
Tỉnh lại thì đã là ngày thứ tư, cả gia đình đều tụ tập bên giường ta. Ánh mắt đầu tiên ta nhìn thấy là Bạch Thần với vẻ mặt lo lắng, chàng ta dường như đã thức canh ta rất lâu, trong mắt toàn là tơ máu. Ta mở miệng biện hộ cho Bạch Thần, "Mẫu thân, không liên quan đến Bạch thần y đâu, là con may mắn, cảm thấy mình đã khỏe nhiều, nên cố ý muốn ra vườn đi dạo..."
Giọng ta khàn khàn, cha mẹ và các huynh trưởng sao lại không hiểu, chỉ nói Bạch Thần đã canh ta ba ngày ba đêm, họ cảm kích còn không kịp, làm sao có thể trách chàng.
Ta và cha mẹ, huynh trưởng an ủi nhau một lúc lâu, lại thấy mẫu thân vẫn còn rơi lệ, bèn kéo tay bà làm nũng, "Mẫu thân, con đã khỏe nhiều rồi. Mùa xuân sang năm, con còn muốn cùng mẫu thân ra ngoại ô thả diều."
Mẫu thân từ khóc chuyển sang cười, lại nói thêm vài câu, rồi xót xa vì ta vừa khỏi bệnh nặng, bảo ta nghỉ ngơi cho tốt.
Mọi người tản đi, Bạch Thần lúc này mới nhẹ nhàng nói một câu, "Xin lỗi." Đôi mắt chàng đầy vẻ hối lỗi, "Ta nên biết trước điều này, thân thể của nàng yếu ớt như vậy"
"Chàng không cần xin lỗi, thật đấy." Ta cong khóe môi, không hề để bụng, "Là do chính ta cố chấp."
Chàng lại vươn tay bắt mạch cho ta, những ngón tay thon dài của thiếu niên đặt lên cổ tay gầy gò của ta vì bệnh lâu ngày. Không biết có phải là ảo giác của ta không, ta luôn cảm thấy một luồng hơi ấm lại theo toàn bộ kinh mạch hội tụ vào tim, thân thể lại nhẹ nhõm hơn một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta khẽ vươn tay níu lấy ống tay áo của Bạch Thần, động tác cẩn thận, đầy thăm dò, chàng không gỡ ra, "Sao vậy?"
Ta khẽ lắc đầu, chỉ nhìn những ngón tay chàng đặt trên cổ tay ta đang suy tư.
Lại nằm trên giường hơn mười ngày, ta mới có thể đứng dậy.
Đã là giữa mùa đông, mẫu thân nói gì cũng không chịu để ta ra khỏi phòng, Bạch Thần bèn đổi cách, chàng kê thuốc cho ta, mỗi ngày bắt ta uống ba chén thuốc đắng ngắt.
Đêm qua tuyết rơi lớn, sáng nay vẫn chưa ngừng, Bạch Thần đến đưa thuốc cho ta. Thiếu niên đội tuyết mà đến, chàng khoác bộ áo lụa dệt màu trắng bạc, dáng người cao ráo, đứng trong màu tuyết, lại còn tuyệt sắc hơn cả màu tuyết.
"Dậy uống thuốc đi An An."
Ta cau mày, chỉ thấy mùi thuốc đã đủ làm ta buồn nôn, mãi không chịu uống, "Đắng quá."
"Con có thể không uống được không?" Ta quay sang nhìn Bạch Thần, trong mắt mang theo vài phần cầu xin, "Ngửi thôi đã thấy rất đắng rồi."
"Vậy thì, nàng uống thuốc cẩn thận, đợi đến rằm tháng Giêng, ta sẽ đưa nàng ra ngoài chơi."
Thiên Thanh
Từ nhỏ ta sức khỏe không tốt, cha mẹ làm sao dám cho ta ra ngoài, ta bị giam trong phủ mười mấy năm, lần cuối cùng ra ngoài chơi là khi bảy tuổi được tam ca lén đưa đi thả diều. Giờ đây Bạch Thần hứa có thể đưa ta đi xem hội Thượng Nguyên, ta vừa kinh ngạc vừa vui mừng, "Thật không?!"
"Chỉ cần nàng uống thuốc cẩn thận, ngày Thượng Nguyên, ta đảm bảo sẽ đưa nàng ra ngoài."
Ta nhìn bát thuốc trong tay, hạ quyết tâm, nhắm mắt lại, uống cạn bát thuốc đen sì đắng ngắt đó.
Thuốc trong miệng còn chưa nuốt hết, ta đã sốt ruột giơ đáy bát không cho Bạch Thần xem, trong mắt toàn là sự mong đợi được khỏi bệnh.
Bạch Thần mỉm cười gật đầu, "Ta đã nói thì sẽ làm."