Tôn Tứ Cô Nương

Chương 6



Sau khi Bạch Thần rời đi, ta một mình trở về nhà. Mẫu thân nghe tin Bạch Thần đã đi, vừa thất vọng vừa lo lắng, vội vàng muốn chi nhiều tiền để mời lại vị lang trung thường trú trong Tôn phủ trước đây.

"Không cần đâu." Ta ngăn mẫu thân đang muốn mời lang trung cho ta, "Thật sự không cần đâu."

"...Những năm qua vì chữa bệnh cho con, gia đình đã hao tổn biết bao nhiêu rồi." Ta vừa nói vừa rơi lệ, mẫu thân sợ ta phát bệnh, vội vàng kéo ta ngồi xuống, ta hít sâu mấy hơi, "Tiền bạc thì không nói làm gì, mẫu thân và phụ thân dồn hết tâm sức vào con, cuộc đời của các huynh trưởng cũng bị con làm liên lụy rồi."

Thật ra, ba người huynh trưởng của ta đều là những nhân vật có khí chất rồng phượng, là đối tượng được bao nhiêu cô gái ở Trường An ngưỡng mộ.

Có điều mấy năm nay ta thường xuyên đi lại giữa lằn ranh sinh tử, mấy vị huynh trưởng luôn lo lắng cho ta, làm gì có tâm trí mà nghĩ đến tiền đồ của mình, do đó cứ lần lữa mãi.

Đại ca từ bỏ chức quan tốt đẹp, chạy đến sa mạc tìm thầy thuốc cho ta; nhị ca sau khi đỗ cử nhân không thi cử nữa, chỉ vì ta mà chạy đôn chạy đáo, gặp ai cũng hỏi thăm lương y; tam ca đáng thương nhất, rõ ràng chỉ lớn hơn ta ba tuổi, nhưng lại chưa từng được hưởng sự quan tâm của cha mẹ, sớm đã hiểu chuyện, ngày thường cũng là huynh ấy tìm đủ mọi thứ đồ chơi nhỏ để chọc ta vui.

Chưa kể, bao nhiêu năm nay, cha mẹ đã tiêu tốn biết bao nhiêu tinh lực và tài lực vì ta.

Ta đã mười tám tuổi rồi.

Còn hai năm nữa mới đến ngày c.h.ế.t mà thái y già đã phán, nhưng ta không muốn chữa nữa.

Mọi người đã hy sinh vì ta quá nhiều, ta cũng thực sự đã cố gắng rồi, nhưng khi Bạch Thần thất vọng và đề phòng nhìn ta như vậy, ta đột nhiên giác ngộ.

Mẫu thân ôm lấy ta, nước mắt giàn giụa, "Ta chỉ hận làm một mẫu thân quá bất tài, không thể cho con trai, con gái mình một cơ thể khỏe mạnh”.

Thiên Thanh

Nhưng cuối cùng, mọi người đều nhượng bộ vì ta.

Cha mẹ, các huynh trưởng của ta, một lần nữa đã nhường bước cho sự bướng bỉnh cuối cùng của đứa con út này.

Người trong Tôn phủ chưa bao giờ đông đủ như vậy.

Mỗi ngày ta bầu bạn với mẫu thân, thúc giục ba người huynh trưởng học hành, quan tâm phụ thân lên triều đừng quá mệt mỏi, thậm chí còn có tâm trí xúi giục mẫu thân đi xem mặt cho ba huynh trưởng của ta.

Đại ca điềm tĩnh nhất, phải chọn thê tử là người hoạt bát, thích cười; nhị ca đẹp trai nhất, nhị tẩu cũng phải là người xinh đẹp; còn tam ca, huynh ấy ham chơi quá, nên chọn người nào có thể quản được huynh ấy.

Ta và mẫu thân thì thầm những lời trêu chọc, mỗi lần bị ta chọc tức, tam ta đều nhảy dựng lên, "Thế thì phải chọn cho An An một ông lão học giả mới trị được!"

Ta lè lưỡi, "Không chịu đâu!"

Cả nhà cười ầm lên, ta mím môi, nằm trong lòng mẫu thân, vươn tay sờ sờ chiếc trâm cúc xanh trên đầu, hơi mất mát.

Mùa xuân sắp qua rồi.

Ngày của ta cũng sắp kết thúc rồi.

Tối hôm đó khi ăn cơm, ta chỉ cảm thấy đặc biệt buồn ngủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta nói với nhũ mẫu, ta mệt rồi, muốn ngủ.

Nhũ mẫu khóc lóc bảo ta đừng ngủ, rồi sai người đi mời cha mẹ và các huynh trưởng.

Ký ức cuối cùng là ta nắm tay mẫu thân, tay mẫu thân cũng lạnh buốt.

Có một luồng gió lạnh ập đến, có người đặt tay lên má ta, rồi sau đó là một nụ hôn ướt át.

Có một luồng hơi ấm từ miệng người đó truyền vào cơ thể ta, mùi của chàng không hề khiến ta khó chịu, mang theo sự lạnh lẽo của gió thu lướt qua sườn núi.

Khi ta mở mắt trở lại, bên cạnh ta chỉ có Bạch Thần, chàng ngồi bên giường, bất động nhìn ta.

"Sao chàng lại quay lại?"

"Ta không quay lại, nàng sẽ chết."

"Không sao đâu." Ta gượng cười một cái, nhẹ nhàng thở phào.

"Sao lại không sao," Chàng ấy phản bác ta một câu, rồi quay mặt đi chỗ khác, "...Nếu nàng chết, chẳng phải sẽ chứng tỏ thần y như ta chỉ là hư danh thôi sao."

Ta bật cười, mặc dù cơ thể vẫn không thoải mái, nhưng không hiểu sao lại đặc biệt vui vẻ, "Thật sao."

Chàng ta không tiếp lời ta, vẫn cứng đầu không chịu quay lại nhìn ta, ta quen thuộc kéo lấy vạt áo chàng, "Ta vừa rồi, có phải bị hôn không?"

"Đó là tình thế khẩn cấp, ta làm vậy là để cứu nàng nên mới truyền chân khí." Vành tai chàng đỏ bừng, "Nàng đừng nghĩ nhiều."

"Không đâu." Ta nắm chặt vạt áo chàng, ngừng một chút, "Xin lỗi."

Chàng ấy lại im lặng một lúc lâu mới khẽ nói, "Thật ra ta đã tha thứ cho nàng từ lâu rồi."

"Nhưng nàng vẫn không đến tìm ta."

"Thật ra, dù có c.h.ế.t ngay hôm nay, ta cũng cam lòng." Ta nhìn màn trướng trên đầu, khẽ thở dài, "Ít nhất cha mẹ và huynh trưởng đều ở bên cạnh, ta ra đi cũng không quá đau đớn."

"Căn bệnh này của ta, không thể chữa khỏi được."

"Sẽ chữa khỏi." Chàng nhìn sang, nỗi buồn trong mắt chàng làm tim ta khẽ run lên, chàng ta khẽ ngắt lời ta, "Ta sẽ chữa khỏi cho nàng."

Đêm khuya thanh vắng, ánh nến lờ mờ, ta nhìn thấy bàn tay trắng nõn của mình vì quanh năm không thấy ánh sáng mặt trời, bị chàng thiếu niên trước mặt nắm chặt. Chàng ta khẽ lặp lại, "Nhất định sẽ chữa khỏi."

Ánh mắt chàng khẩn thiết và chân thành, khiến ta không nỡ ngắt lời chàng nữa.

Làm sao ta có thể ngắt lời chàng.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com