Ngày tháng trôi qua thật lâu, đại tẩu đã gả vào Tôn gia, nhị ca cũng đã cưới công chúa, tam ca du học chưa về. Một ngày nọ, ta đang trêu đùa đứa cháu trai nhỏ đang tập đi trong phủ, mẫu thân nói, An An, mẹ đã xem mặt cho con một mối hôn sự.
Tay ta đang cầm cái trống bỏi khẽ ngừng lại, hóa ra ta đã khỏi bệnh được ba năm rồi.
Ta nghe từ mẫu thân nhắc đến một cái tên là Đỗ Tử Dịch.
Là gia tộc thân thiết với Tôn gia, con cháu Đỗ gia.
Mẫu thân đã chọn cho ta một mối hôn sự rất tốt.
Con cháu thế gia, tài đức vẹn toàn, phong độ ngời ngời, dịu dàng như ngọc. Trong nhà không có thê thiếp tì nữ mỹ miều vây quanh, ngoài đời không có hồng nhan tri kỷ hay lời đồn phong lưu, đương nhiên là một phu quân tuyệt vời.
Mẫu thân nói, Đỗ Tử Dịch là một người tài giỏi, vô cùng tốt.
Ta không lên tiếng phản bác mẫu thân. Thấy những cô nương nhỏ hơn ta năm sáu tuổi đều đã quyết định hôn sự, nếu ta cứ cố chấp ở lại Tôn phủ, e rằng sẽ ảnh hưởng đến hôn sự của mười mấy biểu muội trong tộc.
Ta nghe lời mẫu thân, gặp Đỗ Tử Dịch một lần.
Chàng ấy là một công tử thế gia điển hình, ôn hòa, chu đáo, hiểu lễ nghĩa.
Chàng ấy biết vén rèm cửa cho ta, bưng trà nước, đỡ ta lên xe ngựa, tiễn ta về phủ. Có điều những việc này không phải là vì chàng ta thích ta đến mức nào, mà chỉ vì từ nhỏ chàng ấy đã được giáo dục như vậy, lễ nghi vốn là như vậy.
Lòng ta biết rõ, nhưng không hề nói ra, chỉ dùng thái độ lễ phép và khách sáo tương tự.
Khi mẫu thân hỏi ta cảm thấy thế nào về chàng, ta im lặng một lúc, cúi mắt xuống, nhàn nhạt nói, "Được."
Thế là hôn sự của chúng ta cứ thế được định đoạt.
Con gái nhà quyền quý, công tử thế gia, đây là một mối hôn nhân môn đăng hộ đối, hai gia đình đều rất hài lòng.
Thế là mùa xuân năm thứ hai ta xuất giá, mẫu thân chuẩn bị cho ta của hồi môn long trọng, ta gả đi rất vẻ vang.
Ngày thành thân là một ngày trời đẹp hiếm có. Khi Đỗ Tử Dịch vén khăn che mặt của ta lên, ta nhìn thấy vết sẹo trên tay chàng, hóa ra chàng chính là vị công tử áo xanh mà ta gặp trong Tết Nguyên Tiêu năm ấy.
Ta nhớ năm ấy Tết Nguyên Tiêu, hình như ta tự mình lén lút ra ngoài chơi, rồi gặp được Đỗ Tử Dịch.
Đỗ Tử Dịch là người thông suốt, thấy ta nhìn chằm chằm vào cổ tay chàng, liền biết ta đã nhận ra chàng. Chàng lấy ra chiếc đèn lồng từ khố phòng nói, "Năm ấy nương tử ở chợ đèn đã từ chối chiếc đèn lồng của vi phu, nay vẫn được trao đến tay giai nhân."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hóa ra chàng đã nhận ra ta từ sớm, ta sững sờ, không ngờ duyên phận của hai ta đã đến từ Tết Nguyên Tiêu năm đó.
Trong những ngày sau hôn nhân, ta và Đỗ Tử Dịch tương kính như tân, tuy không thể nói là thân mật, nhưng hơn hết là tôn trọng lẫn nhau.
Cha mẹ Đỗ gia đã qua đời, ta cũng không cần phải tuân thủ những quy tắc gì của dâu mới, người đứng đầu gia đình là đại tẩu của Đỗ Tử Dịch, cũng là một người rất dễ hòa hợp.
Đỗ Tử Dịch không màng công danh sự nghiệp, ta cũng mệt mỏi với việc ứng phó với danh hiệu Cáo Mệnh Phu Nhân gì đó. Bởi vì đại ca, đại tẩu của Đỗ Tử Dịch đã gánh vác trách nhiệm gia tộc, ta và Đỗ Tử Dịch cũng vui vẻ làm những kẻ giàu có nhàn rỗi.
Sau ba năm kết hôn, Đỗ Tử Dịch đưa ta rời khỏi thành Trường An.
Hai người ta đã đi qua rất nhiều nơi, gặp gỡ rất nhiều người.
Ta và Đỗ Tử Dịch dần dần trở nên thân thiết, cách cư xử với nhau giống như bạn bè hơn.
Nhưng hai ta rất nhiều năm không có con, may mắn là huynh trưởng của Đỗ Tử Dịch đã có bốn người con trai, chàng không coi trọng con cái lắm. Đến năm thứ hai mươi sau khi kết hôn, chúng ta nhận nuôi một cặp song sinh bốn năm tuổi, cha mẹ chúng đã c.h.ế.t trong trận lụt, chỉ còn lại hai huynh đệ nương tựa vào nhau mà sống.
Năm thứ ba mươi sau khi kết hôn, hai đứa trẻ đã trưởng thành, nhưng đều không thừa hưởng tài năng của Đỗ Tử Dịch. Kinh nghiệm đau thương thuở nhỏ khiến tính cách của chúng đặc biệt cứng cỏi, năm đó ta tôn trọng ý nguyện của chúng, đưa chúng lên chiến trường.
Sau này con nuôi của ta đã lập được công danh, có tước vị, tranh nhau đón ta về phủ để dưỡng lão, ta cũng được nhất phẩm cáo mệnh.
Sau này mẫu thân ta qua đời.
Sau này đại ca ta cũng qua đời.
Sau này Đỗ Tử Dịch cũng qua đời.
Sau này ta con cháu đầy đàn, gia tộc hưng thịnh.
Thiên Thanh
Sau này ta già rồi.
Ta quá già rồi, trong thành Trường An ai ai cũng nói ta có phúc lớn, lão thái thái Đỗ gia đã trăm tuổi rồi.
Sau này cuộc đời ta thực sự thuận lợi an khang, sống lâu trăm tuổi.
Sau này ta già yếu, con nuôi của ta dẫn cháu trưởng đến thăm ta. Đúng vào cảnh sắc hoa đào rực rỡ của mùa xuân, thiếu niên xuyên qua rừng hoa đào mà đến, gió nhẹ thổi qua, hoa đào theo gió rơi xuống, đậu trên vai thiếu niên. Cậu bé quỳ một gối trước mặt ta, chào hỏi ta.
Ánh mắt cậu thiếu niên trong veo, phản chiếu mái tóc bạc trắng của ta.
Ta ngắm thiếu niên một lúc, đưa tay giúp cậu phủi cánh hoa trên vai, không biết vì sao, khóe môi cong lên, "Chàng mặc đồ trắng vẫn đẹp nhất."