Tôn Tứ Cô Nương

Chương 4



Những ngày sau đó, số lần Bạch Thần chữa bệnh cho ta ngày càng thường xuyên.

Thế nhưng bệnh của ta, lại không có chút tiến triển nào, ta bắt đầu từng chút đi đến cái kết đã định.

Ta tự thấy có thể kéo dài thêm chút thời gian đã là mãn nguyện lắm rồi, cha mẹ và huynh trưởng cũng vô cùng biết ơn Bạch Thần, nhưng Bạch Thần luôn cảm thấy chưa đủ, chàng ta cho rằng ta có thể khỏe hơn một chút, rồi khỏe hơn một chút nữa.

Chàng ta thức trắng mấy đêm liền để tra cứu cổ tịch, trong mắt đầy tơ máu, cả người cũng toát ra một vẻ tiều tụy, chỉ là khi đến chữa bệnh cho ta, chàng ta luôn giả vờ vui vẻ, nói rằng ta sẽ nhanh chóng khỏe lại.

Sau khi ta tái phát bệnh, chỉ có thể nằm trong ghế mây đọc sách, nghe chàng nói những lời dỗ dành như dỗ con nít, ta khẽ thở dài, "A Thần." Ta cố ý trêu chàng, "Thật ra ta là tiểu tiên tử trên Cửu Thiên, lén xuống trần gian nửa tháng, bị Vương Mẫu nương nương biết được, muốn bắt ta về rồi."

Bạch Thần nghe vậy, khóe mắt hơi đỏ, rất lâu sau chàng hạ quyết tâm, cong môi cười với ta, "Vậy ta thật sự phải tranh người với Vương Mẫu nương nương rồi."

Thời tiết ấm dần lên, vạn vật hồi sinh. Ngày xuân luôn tràn đầy sức sống, đầy hy vọng.

Trừ ta.

Nắng xuân rực rỡ, nhưng ta lại không thể bước chân ra khỏi phòng nửa bước. Ánh nắng từ khung cửa sổ chiếu vào, rọi lên mặt ta, dường như đã xua đi bệnh tật triền miên của ta, khiến sắc mặt ta hồng hào như người thường.

Ta ngủ thiếp đi.

Nhưng rồi nhanh chóng bị buộc phải tỉnh dậy vì khó thở.

Bạch Thần vẫn cố chấp tra cứu y thư, chàng ngồi ngay ngắn bên bàn, trong mắt tràn đầy lo lắng và cố chấp.

Trong lòng ta khẽ động, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

Thời tiết ngày càng ấm dần lên, ta cứ níu kéo Bạch Thần, cầu xin chàng đưa ta ra ngoại ô thả diều.

Ngoại ô thành Trường An vào mùa xuân, có không ít thiếu nam thiếu nữ đi dạo chơi. Mấy ngày nay còn có một số tăng nhân sẽ đến đó giảng Phật pháp.

Bạch Thần do dự, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi sự cầu xin tha thiết của ta, đành đồng ý.

Bên ngoài thành Trường An, tháng ba chim oanh hót, hoa nở đầy cành.

Bạch Thần không biết từ đâu biến ra một con diều hình thiếu nữ, cười hỏi ta có muốn thả không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Con diều này rất vừa ý ta, chỉ là bây giờ ta làm sao có thể chạy được. Bạch Thần trong nháy mắt đã giúp ta thả con diều lên trời, rồi đưa dây cho ta. Ta không giữ nổi dây diều, Bạch Thần bèn nắm tay ta, dạy ta cách thả diều bay cao hơn.

Bầu trời xanh biếc, vạn dặm không mây, con diều của chúng ta bay cao và xa. Ta hiếm khi nào vui vẻ đến thế, hoàn toàn quên mất những quy tắc lễ nghi của một tiểu thư khuê các, chỉ liên tục kinh ngạc gọi "A Thần".

Từ đầu đến cuối Bạch Thần không đáp lại ta nửa lời, chỉ luôn đứng sau ta, với tư thái bảo vệ nhẹ nhàng ôm lấy ta, theo ý ta kéo dây diều.

Thời tiết hôm nay thực sự rất đẹp, các tăng nhân của chùa Phúc Mãn cũng đến ngoại ô giảng pháp. Hồi nhỏ vì căn bệnh này, mẫu thân không ít lần mời tăng nhân đến nhà tụng kinh cho ta, trong đó có đại sư Thiện Thanh của chà Phúc Mãn ngoài thành Trường An. Nhìn thấy đoàn tăng nhân đi về phía chúng ta, Bạch Thần đứng phía sau khẽ cứng đờ.

"A Thần, chàng xem, là đại sư Thiện Thanh." Ta khẽ nói một câu, "Chàng lên xe ngựa đợi ta trước đi."

Bạch Thần không nói gì, chỉ buông tay đang giữ dây diều giúp ta. Bản thân ta không đủ sức giữ con diều bay ngày càng xa, đành buông tay, mặc cho con diều bay đi.

"A Di Đà Phật." đại sư Thiện Thanh đã gần năm mươi tuổi, ông mày râu hiền lành, công đức sâu dày, "Tôn thí chủ, đã lâu không gặp."

"Đại sư Thiện Thanh." Ta đáp lễ, "Quả thực đã lâu không gặp."

Thiện Thanh vốn mang vẻ mặt hiền lành, nhưng khi đến gần hơn thì sắc mặt ông thay đổi, hơi ngưng trọng, "Lão nạp xem tướng mạo của thí chủ, dường như có chút thay đổi."

"Tử kiếp của thí chủ, dường như đã có đường sống, nhưng lại như thể trong cõi u minh vẫn đang phát triển theo hướng tử kiếp."

"Sinh tử có số rồi," Ta khẽ mỉm cười, không hề bận tâm đến lời đại sư Thiện Thanh, "Nếu có một ngày ta đi rồi, phiền đại sư siêu độ cho ta."

"Thí chủ... hình như dính phải yêu khí." đại sư Thiện Thanh cau mày, nhưng ta lại không để ý, "Ta là một người bệnh lâu ngày, sống khép kín, làm sao có thể gặp phải yêu quái chứ."

Đại sư Thiện Thanh lại nhắm mắt lại, chuỗi hạt thiền trong tay lại xoay không ngừng, "Mệnh số của thí chủ, lão nạp không nhìn thấu. Có điều lão nạp muốn nhắc nhở thí chủ một câu, người yêu khác đường."

Ta tiễn Thiện Thanh rời đi, không nhanh không chậm lên xe ngựa.

Thiên Thanh

Trong xe ngựa, Bạch Thần không còn vẻ ôn hòa như thường ngày, trong mắt chàng có giận dữ, có đề phòng, và nhiều hơn nữa là bi ai.

"Thì ra nàng đã sớm biết rồi." Chàng gắng gượng nặn ra một câu, giọng nói khàn khàn chua chát.

"Chàng đi đi." Ta không nhìn chàng, vén rèm nhìn ra cảnh xuân bên ngoài, "Coi như chúng ta chưa từng gặp nhau."

"Nàng sợ rồi?" Chàng ta cố chấp muốn hỏi một câu "Nàng sợ ta?"

Mắt chàng ta đỏ hoe, "An An, ta…"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com