Tôn Tứ Cô Nương

Chương 10



Ta muốn bảo chàng đừng khóc, muốn nói với chàng hãy nhớ đưa ta xuống núi giao cho cha mẹ ta, nhưng ta chợt nhận ra, hình như ta đang lơ lửng giữa không trung nhìn chàng, nhìn chàng ôm lấy thân thể ta mà khóc lóc thảm thiết, nhưng ta chỉ có thể từ xa nhìn chàng giữa không trung, ta thậm chí còn không thể ôm chàng một cái.

Ta nhìn thấy Bạch Thần ôm chặt lấy thân thể ta vào lòng, giữa dòng nước mắt tuôn rơi, dường như chàng nhớ ra điều gì, vội vàng niệm một đoạn chú ngữ, rồi rạch cổ tay mình, nhỏ m.á.u của chàng lên vết thương của ta.

Ta thấy m.á.u chàng chảy càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhanh, muốn ngăn cản chàng, nhưng lại không thể làm gì được, chỉ cảm thấy một luồng sáng trắng lóe lên trước mắt, ta quay trở lại trong cơ thể mình.

Ta mở mắt, đập vào mắt là đường nét cằm thanh thoát của thiếu niên và những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống từ cằm chàng.

Ta cử động thân mình, muốn gạt tay chàng ra, muốn giúp chàng cầm máu, nhưng lại toàn thân vô lực, không sao thoát khỏi sự kìm kẹp của Bạch Thần. Mặt chàng không còn chút m.á.u nào, ta rất sợ chàng sẽ c.h.ế.t vì mất m.á.u quá nhiều.

Nhưng chàng không còn rơi lệ nữa, chàng cười rất dịu dàng.

Vẻ quyết tuyệt trên mặt chàng, dường như là đã ôm lòng quyết chết.

"A Thần, đừng..."

"An An, có một chuyện ta vẫn luôn giấu nàng, ta không phải thần y mà huynh trưởng nàng mang về từ Đại Mạc."

"Ta sinh ra trên núi tuyết vạn năm, tu luyện hơn trăm năm. Mười năm trước ta bị người ta lừa đến thành Trường An, suýt nữa bị lột da lóc xương. Giữa lằn ranh sinh tử, có một cô bé nhặt được ta, bế ta lên xe ngựa, nhờ vậy ta mới thoát khỏi bọn người độc ác đó."

"Sau đó ta trở về núi tuyết bế quan dưỡng thương mười năm, đến khi xuất quan mới biết huynh trưởng nàng nghe đồn về ta dưới núi tuyết, cố sức bằng thân thể phàm trần mà leo lên. Huynh ấy nói nàng sắp c.h.ế.t rồi."

"Lòng ta nóng như lửa đốt, muốn nhanh chóng đến thành Trường An xem cô nương năm xưa."

"Chỉ tiếc là đạo hạnh của ta quá nông cạn, lại không có bản lĩnh cứu được nàng. Sau đó ta quay lại núi tuyết hỏi sư phụ phải làm sao, ta mới biết, An An, nàng chính là tình kiếp của ta."

"Nhưng rất xin lỗi, ta đã không vượt qua được."

Ta đã rơi lệ đầm đìa, "A Thần, đừng."

Ta quả nhiên là kiếp nạn của chàng.

Ta nhìn sắc mặt chàng ngày càng tái nhợt, thân thể ta lại từng chút một khỏe lại. Nước mắt đã làm mờ tầm nhìn, nhưng ta vẫn không sao thoát khỏi sự kìm kẹp của chàng, "A Thần, A Thần—"

"Cô nương ngốc," Bạch Thần cố làm ra vẻ thoải mái nhìn ta, "Người bên cạnh nàng, chẳng qua chỉ là phân thân của ta mà thôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Bản thể của ta vẫn ở trên núi tuyết, ta dẫn một chút tinh huyết cứu nàng, chẳng qua chỉ là tốn mấy năm tu vi thôi."

"Nàng yên tâm, tuy ta độ kiếp thất bại, sư phụ cũng sẽ không bỏ mặc ta, chẳng qua sẽ phạt ta bế quan sám hối thôi. Nhưng có lẽ chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa."

Ta nhìn khuôn mặt chàng từng chút một càng tái nhợt, rồi gần như trong suốt, "An An, những ngày tháng sau này của nàng, sẽ là hoàn toàn mới."

"Cha nàng đặt tên cho nàng là Dục An, ta thấy hơi cứng nhắc, vậy ta tặng nàng một chữ lót nhé, gọi là Viên Viên có được không?"

"Ngày Thượng Nguyên đó, nàng chúc ta năm này qua năm khác, không sợ hãi không lo âu, vui vẻ bình an, đạt được ước nguyện. Ta không biết những từ ngữ văn vẻ của thành Trường An các nàng, ta chỉ chúc nàng thuận lợi an khang, sống lâu trăm tuổi có được không?"

Ta không ngăn được nước mắt, chỉ cắn chặt răng gật đầu lia lịa, cố nén không truy hỏi thêm.

Ví dụ như chàng đã là phân thân, tại sao lại có tinh huyết, ví dụ như tinh huyết của chàng đã cho ta, chàng có bị tổn hại căn cơ mà c.h.ế.t không.

Ta nhìn Bạch Thần cuối cùng cũng đã thêu dệt xong lời nói dối của mình, ta đã không thể ngăn cản chàng nữa, nhưng ta muốn chàng nghĩ rằng chàng thực sự có thể lừa được ta, ít nhất là để chàng được an lòng.

Thiên Thanh

Người già thường nói, người đa trí gần yêu quái tất sẽ yểu mệnh.

Nhưng ta tình nguyện người c.h.ế.t là ta.

"Hãy quên ta đi, An An." Chàng mỉm cười đặt một nụ hôn lên trán ta, rồi tan biến theo gió.

Ta ngồi trên vách núi, gió đêm thổi qua bên cạnh. Ta đưa tay sờ vào vị trí bên cạnh, đã không còn hơi ấm. Mãi lâu sau, ta mới khó khăn cất tiếng, "Ta cũng chưa từng nói với chàng, sao ta lại không yêu chàng chứ."

"Có điều thân thể tàn tạ như ta, làm sao ta dám nói."

Ta nằm sấp trên vách núi run rẩy khóc nức nở, tiếng khóc xuyên qua thung lũng, làm kinh động một đàn chim bay.

Rõ ràng đã được Bạch Thần chữa khỏi bệnh tim, nhưng ta lại cảm thấy trái tim đang chịu đựng nỗi đau chưa từng trải qua trong mười tám năm trước đó.

Đau quá.

Sinh ly tử biệt, người yêu khác đường, tình sâu duyên mỏng.

Ta nằm sấp trên vách núi cao nhất ngoài thành Trường An, khóc như một đứa trẻ lạc nhà.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com