"Chàng đi đi!" Ta ngẩng mắt nhìn chàng, "Chàng là một yêu quái, đi theo ta làm gì?!"
"Ta làm sao biết chàng là người tốt hay kẻ xấu, làm sao ta biết chàng có hại ta không?!"
"Chàng thấy không, mỗi tăng nhân đều có thể nhận ra chàng là yêu quái, chàng không giấu được đâu," Ta nói đến đây đã bắt đầu thở dốc, đành hạ thấp giọng, "Thái Thượng Hoàng theo đuổi trường sinh bất lão... Có rất nhiều người muốn bắt chàng đấy."
Bạch Thần thấy ta sắp phát bệnh, muốn đến đỡ ta, nhưng bị ta đẩy ra. Ta tàn nhẫn nói, "Chàng sẽ liên lụy ta, sẽ liên lụy Tôn gia."
Xe ngựa chầm chậm tiến về phía trước, trong xe không biết từ lúc nào chỉ còn lại một mình ta.
Thiên Thanh
Ta rơi lệ, bệnh tim sắp tái phát, vội vàng lấy viên thuốc mà Bạch Thần đã kê cho ta trước đó ra uống.
Từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở chính sảnh, ta đã phát hiện ra chàng không phải là một đại phu bình thường.
Bệnh lâu thành thầy thuốc giỏi. Từ khi ta còn nhỏ đã không biết gặp qua bao nhiêu du y kỳ lạ, họ có đủ loại phương pháp, đủ loại quy tắc cổ quái, nhưng không ai vì ta không muốn hay ta sợ hãi mà dễ dàng thay đổi phương pháp.
Họ luôn nói "Tôn Tứ cô nương nhịn một chút."
Nhưng Bạch Thần thì khác.
Ta sợ đau, chàng sẽ không châm cứu cho ta nữa; ta không muốn đi bộ, chàng sẽ kê thuốc bổ cho ta; nếu ta chê thuốc đắng, chàng có thể thêm một vị cam thảo vào cho ta.
Hết lần này đến lần khác chàng chiều chuộng và bao dung ta, hết lần này đến lần khác thể hiện thiện ý, điều đó lại vô tình cho ta cơ hội để toan tính chàng.
Bạch Thần có thể chiều ta mọi thứ, duy chỉ có việc mỗi ngày phải có nửa khắc bắt mạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta đoán... đây mới là cách trị liệu thực sự của chàng.
Thuở nhỏ ta không thể ra ngoài chơi đùa, cha ta thương ta, tìm cho ta rất nhiều sách truyện kỳ lạ để ta giải khuây. Trong đó có một cuốn “Hoang Kinh”, ghi chép rất nhiều tinh quái trong truyền thuyết.
Ta nhớ có một loại tinh quái, tương truyền nó sinh ra ở dãy núi Côn Luân, tu luyện trăm năm, sau khi hóa hình không khác gì người thường, cao chín thước, da trắng như tuyết, tóc đen như mun, ban ngày ẩn mình, ban đêm ra ngoài, thích ăn ngũ cốc, thường trà trộn vào nhân gian, chỉ có một thuật trị liệu, có thể chữa bách bệnh.
Thuở nhỏ ta bệnh tật triền miên, bèn khóc lóc đòi vào núi Côn Luân tìm loại tinh quái này, chữa khỏi bệnh bẩm sinh của ta. Nhưng núi Côn Luân xa xôi vạn dặm, ta lại là một con bệnh sống dở c.h.ế.t dở, cha mẹ làm sao có thể chiều ta, chỉ dỗ dành ta rằng trong sách đều là lừa dối. Cha ta còn đặc biệt tìm một ông lão vì ta, nói ông ta chính là tác giả của “Hoang Kinh”, lão khăng khăng đảm bảo đây là câu chuyện ông ta bịa đặt, ta lúc đó mới miễn cưỡng từ bỏ ý nghĩ này.
Có điều những năm ta triền miên trên giường bệnh, giữa đêm tỉnh giấc, chưa từng thôi mơ ước rằng nếu thực sự có loại tinh quái biết thuật trị liệu thì tốt biết mấy.
Sự xuất hiện của Bạch Thần, có lẽ là một trong những điều ta vui nhất trong ngần ấy năm.
Bởi vì ta nghĩ ta thực sự có thể khỏi bệnh.
Nhưng ta quả thực đã toan tính với chàng.
Ta tỉ mỉ thăm dò chàng, cố làm ra vẻ ngây thơ đối tốt với chàng, quấn lấy chàng đưa ta ra ngoài chơi, chẳng qua là ta muốn chàng phải lưu luyến ta, ở lại chữa bệnh cho ta mà thôi.
Nhưng hôm đó ta tình cờ tìm thấy cuốn “Hoang Kinh” đã phủ bụi lâu ngày, cuối cùng đã tìm thấy cái kết của câu chuyện.
Loại tinh quái đó vì mang trong mình thuật trị liệu mà bị người đời truy lùng, tiếc rằng thuật trị liệu này không thể chữa bách bệnh, thứ thực sự chữa được bách bệnh... là phải lột sống da thịt của nó, lấy xương yêu của nó làm thuốc.
Hôm đó Bạch Thần còn hỏi ta đang xem gì, ta chỉ khép sách lại, không hề trả lời.
Chàng ta thành thật và lương thiện như vậy, tại sao lại phải vì tư lợi của người phàm như ta mà rơi vào cảnh bị lột da lóc xương.