Ta là công chúa vô dụng nổi danh của Đại Ân, văn không thành, võ chẳng thạo, chỉ có gương mặt là coi được.
Cho nên phụ hoàng anh minh của ta phất tay một cái, liền đem ta gả cho hoàng đế Đại Tề.
Nghe nói vị thánh thượng nước Tề kia tính tình thất thường, sở thích quái dị, đặc biệt thích g.i.ế.t mỹ nhân, g.i.ế.t đến mức hậu cung trống trơn, chẳng còn một ai.
Tề Yển đưa ta xem chiếc quạt làm từ xương mỹ nhân, một tay nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu ta, khóe môi cong cong, nửa cười nửa không:
“Sợ chưa? Nếu sợ, bây giờ quay về nước Ân các ngươi vẫn còn kịp đấy.”
Tay ta nắm lấy tay áo hắn khẽ run, nhưng nghe vậy vẫn lắc đầu, “Không, không về.”
Tề Yển áp nhẹ tay trên đỉnh đầu ta, “Ồ? Vì sao?”
Ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt híp lại của hắn, từng chữ thốt ra: “Lười chạy…”
Tề Yển: “…”
Giỡn thôi, từ nước Tề chạy về Đại Ân, thật sự rất mệt đấy…