Ta Thật Sự Chỉ Là Lười Chạy Mà Thôi

Chương 14



Phía sau không còn truy binh, phía trước chỉ có rừng rậm âm u như nuốt chửng cả trời đất, chỉ còn lại hai người, ta và hắn.

 

Tề Yển đã ngất xỉu.

Hồng Trần Vô Định

 

Trên lưng hắn có một mũi tên, hoặc đúng hơn, là phần mũi tên bị hắn bẻ cụt cắm sâu vào thịt. 

 

Mà hắn mặc áo đen, nên m.á.u chảy bao nhiêu cũng không dễ nhìn ra. Ta giờ mới nhận ra, giữa hương cỏ cây tươi mát còn có mùi m.á.u tanh nồng nặc.

 

Hắn từng nói: “Diểu Diểu, nàng sẽ không chết.”

 

Bởi vì hắn đã chắn hết mưa tên cho ta.

 

Hoặc cũng có thể tất cả những mũi tên kia vốn không phải nhằm vào ta.

 

Ta ngồi dậy, nhìn hắn nằm bất động bên cạnh, chỉ có thể cắn răng, thì thào mắng một câu:

 

“Đồ ngốc.”

 

Ta lau sạch khuôn mặt bê bết m.á.u của hắn, rồi cố gắng kéo hắn đến một gốc cây khuất tầm nhìn, để hắn tựa vào nghỉ tạm.

 

Trong lòng thầm mừng, lúc còn nhỏ mẫu thân từng dạy ta nhận biết một số loại thảo dược nơi hoang dã. 

 

Ta dựa vào ký ức mơ hồ, lần mò quanh đó tìm được vài loại có tác dụng cầm máu, cắn răng rút mũi tên trên lưng hắn ra, nhai nát thuốc rồi đắp lên vết thương, xé áo làm băng, cẩn thận quấn lại.

 

Một loạt động tác ấy khiến ta mồ hôi ướt đẫm lưng, nửa phần vì hắn nặng quá, nửa phần vì tim ta cứ nhói từng cơn, run rẩy đến độ tay cũng không vững.

 

Cuối cùng ta mệt rã rời, dựa vào người hắn ngủ thiếp đi.

 

Ta mơ thấy một giấc mộng kỳ lạ

 

Trong mộng, cảnh vật hỗn loạn, đến cuối giấc mộng, Tề Yển nhìn ta, nở một nụ cười thê lương rồi không nói gì nữa.

 

Khi tỉnh lại, trời đã về chiều, Tề Yển vẫn còn mê man.

 

Ánh tà dương sắp lặn, rừng cây dần âm u lạnh lẽo. Ta sờ trán hắn, chỉ thấy một lớp mồ hôi mỏng, lạnh toát như nước băng, lòng bỗng chùng xuống.

 

Không còn cách nào khác, ta chỉ đành ôm chặt lấy hắn, mặt đối mặt, kéo áo khoác của hắn phủ cả hai người, mong chút hơi ấm truyền sang đủ để hắn không bị hạ thân nhiệt.

 

Xung quanh càng lúc càng tối, tiếng chim gọi đàn, tiếng thú chạy sột soạt trong bụi rậm, khiến lòng người chẳng yên.

 

Ta bắt đầu lảm nhảm bên tai hắn, cứ nói những lời vô thưởng vô phạt:

 

“Giẻ Rách lớn nhanh lắm, tính cách càng ngày càng nghịch. Ai cũng bảo nó xấu xí, nhưng ta thấy đẹp mà. Kiểu đẹp hơi dị chút thôi.”

 

“Chàng nói thích ăn trứng hấp là nói dối đúng không? Ta từng làm cho Giang Ninh Dao, nàng bảo bình thường đến mức không thể bình thường hơn.”

 

“Nói thật nhé, đều là lỗi của chàng đó, buổi chiều lại để hai con hươu chạy mất. Giờ trời tối đen thế này, mắt ta lại kém, kiếm đâu ra đồ ăn cho chàng đây?”

 

“Nếu đang ở thôn quê thì hay rồi. Ta còn có thể trộm trứng gà cho chàng, ở cái rừng quỷ quái này thì chỉ có nước c.h.ế.t đói thôi.”

 

“Bao giờ chàng mới tỉnh thế? Trước toàn thấy chàng quấy rầy giấc ngủ của ta. Giờ đến lượt ta gọi chàng dậy, nể mặt một chút đi…”

 

Ta cứ lải nhải như thế một lúc, cho đến khi nghe thấy tiếng nói khàn khàn: 

 

“Ta thật không ngờ thì ra nàng nhiều lời như vậy, ồn muốn nổ đầu ta luôn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ta mừng rỡ, áp trán chạm vào trán hắn, xác nhận hắn không sốt, mới cau mày lườm:

 

“Lưng bị thương, chứ có phải đầu đâu.”

 

Hắn khẽ bật cười, giọng trầm trầm: “Vì sao nàng không chạy?”

 

Ta khó hiểu liếc hắn: “Hay là đầu chàng cũng trúng tên rồi?”

 

Hắn vẫn cười, nói như thở dài: 

 

“Ta biết, trước đây nàng bị ép ở bên ta. Giờ ta không còn là hoàng đế nữa, cũng chẳng thể ép nàng được. Nếu nàng muốn đi, bây giờ là cơ hội tốt nhất… a, nàng làm gì vậy?”

 

Ta cắn môi hắn một phát.

 

“Hừ. Ta chỉ muốn xem, miệng chàng cứng đến mức nào.”

 

Hắn khẽ gọi: “Diểu Diểu…”

 

Ta đứng dậy, không cho hắn nói tiếp: 

 

“Nói mấy lời vô dụng đấy làm gì, lo mà nhìn quanh tìm đường ra khỏi đây đi!”

 

Hắn tuy là ban đêm, thị lực vẫn cực kỳ tinh tường, hiện giờ cũng chỉ trông cậy được vào hắn.

 

Thế nhưng, Tề Yển vẫn không động đậy, chỉ lặng lẽ nhìn ta.

 

Ta rất ghét hắn làm bộ đáng thương như thế, cứ như đang ngầm ép ta bỏ rơi hắn vậy:

 

“Chàng tưởng mình giỏi lắm sao? Chàng muốn ta làm gì thì ta phải làm nấy à? Ta tuy là đồ bỏ đi, nhưng cũng không dễ dắt mũi như thế! Mà dù có muốn đi, ta cũng phải về cung lấy đồ, rồi dắt theo Giẻ Rách đi cùng. Chàng nghĩ ta cứ thế bỏ chàng mà đi, rồi sống sung sướng được chắc? Tề Yển, đầu óc chàng có phải có bệnh không...”

 

Chuyện gì cũng chẳng thèm nói với ta, toàn tự tiện sắp đặt, xong lại giả bộ cao thượng bảo "nàng có thể đi." Hừ, dù ta là công chúa vô dụng, nhưng chưa đến mức để mặc người khác sai khiến như con rối.

 

“Ta không biết chàng đang bày mưu tính kế gì, đang chơi ván cờ gì, nhưng ta trước khi ra khỏi cung đã hứa với Tiểu Thúy và Giang Ninh Dao rồi, bảo sẽ mang về cho họ hai con thỏ con để các nàng ấy chơi. Chàng nếu thấy áy náy với ta, thì nghe cho kỹ: trước tiên dắt ta ra khỏi cái khu rừng chó c.h.ế.t này, sau đó bắt cho ta hai con thỏ, rồi đưa ta về cung!”

 

Nói một tràng rồi, ta vẫn chưa hả giận, bèn nói thêm:

 

“Hay là chàng yêu Lương Tri Ý rồi? Nên đang cố kiếm cớ để bỏ ta? Tề Yển, chàng đúng là đồ bạc tình…”

 

Ta chưa kịp xả thêm, Tề Yển liền kéo ta vào lòng, lấy môi chặn miệng ta lại.

 

Trong rừng, chỉ còn tiếng gió rít, cùng tiếng thở gấp rối loạn hòa vào nhau.

 

Rất lâu sau, hắn than nhẹ: 

 

“Ta thật sự sợ nàng rồi, một cái miệng nhỏ mà lợi hại quá.”

 

Ta vẫn đang tức, quay mặt đi không thèm để ý, lại bị hắn xoay đầu lại.

 

“Xin lỗi,” giọng hắn dịu dàng, “ta sẽ không bảo nàng rời đi nữa. Vậy nên nàng cũng không được nói chuyện rời xa ta nữa.”

 

Ta: “Ta có bao giờ nói đâu? Là tự chàng nghĩ ra thôi.”

 

Hắn im một lúc, gật đầu: “Cũng đúng, hình như là ta tự tưởng tượng ra.”

 

Ta: “……”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com