Ta Thật Sự Chỉ Là Lười Chạy Mà Thôi

Chương 15



Tên này cả ngày trong đầu rốt cuộc toàn đang nghĩ cái quái gì vậy?

 

Tề Yển mặt dày dựa sát lại, dùng sống mũi cọ cọ vào mặt ta: 

 

“Nhưng mà nàng cũng đâu từng nói là sẽ không rời khỏi ta.”

 

“Ta đâu có ngu. Chàng cứ suốt ngày chạy đến cung của Lương Tri Ý, ta việc gì phải nói mấy lời mất mặt ấy.”

 

Hắn bật cười: “Ghen rồi hả?”

 

Ta không trả lời, đổi đề tài: “Vai chàng còn đau không?”

 

Hắn như vừa nhớ ra, liền khoa trương hít một hơi: “Đau lắm.”

 

Ta híp mắt nhìn: “Đau thật à?”

 

Hắn gật mạnh đầu: “Ừ.”

 

Ta nhe răng cười, chậm rãi buông ra một câu: “Đáng đời.”

 

13

 

Màn cãi vã kết thúc, Tề Yển nhờ vào thị lực và trí nhớ xuất sắc, đưa ta ra khỏi rừng, vừa hay gặp được nhóm người đi tìm.

 

Cũng phải đến khi đứng dưới ánh đèn, ta mới phát hiện sắc mặt hắn trắng bệch đến đáng sợ, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt, chỉ sợ mọi sự bình tĩnh trước đó đều là cố gắng gượng gạo.

 

Ta tức thì mắt đỏ hoe, suýt nữa nhấc cả ngự y theo, may có Tề Yển nhẹ nhàng vỗ tay trấn an: 

 

“Không sao. Ta từng hứa với nàng, ta sẽ sống thật tốt.”

 

Lời hứa ấy là từ rất lâu rồi, lâu đến mức chính ta cũng gần như quên mất.

 

Ta dụi mắt, khàn giọng nói: 

 

“Chàng không được nuốt lời, còn nợ ta hai con thỏ đó.”

 

Hắn môi tái nhợt, nhưng vẫn cười, rồi quay sang những người xung quanh: 

 

“Đưa hoàng hậu ra ngoài nghỉ ngơi cho tốt.”

 

Ta quả thực cũng kiệt sức, liền ngoan ngoãn rời đi, ăn uống tắm rửa xong xuôi, ngủ một giấc sâu.

 

Tỉnh dậy đã là ngày hôm sau, thị vệ nói ngự y đã xem qua, ngoài vết thương ở vai thì không còn đáng ngại. Giờ này Tề Yển đang nghỉ ngơi.

 

Ta không muốn quấy rầy, đứng trước màn trướng, hỏi thị vệ: 

 

“Đã tra ra là ai ra tay chưa?”

 

Tề Yển từng nói thứ ta cảm nhận được trong thiên lao, gọi là hận. Nay, ta lại nếm trải thêm lần nữa.

 

Có lẽ là có thánh chỉ, thị vệ không giấu ta: “Là người của Thục quý phi.”

 

Huynh muội nhà họ Lương, một kẻ tập kích Tề Yển trong rừng, một kẻ bí mật điều binh, chuẩn bị tạo phản trong cung. Nhưng Tề Yển hiển nhiên đã tính toán sẵn tất cả – ám sát thất bại, soán vị cũng thất bại. Ngay khoảnh khắc hắn gặp chuyện, hai kẻ đó lập tức bị bắt giam.

 

Thậm chí ta còn nghi ngờ, vết thương nơi vai hắn có khi cũng nằm trong kế hoạch.

 

Nghĩ đến đó, lúc ta đút thuốc cho hắn, bèn hỏi thẳng: 

 

“Có phải là khổ nhục kế không?”

 

Hắn chẳng lấy gì làm ngạc nhiên, gật đầu thản nhiên: “Đúng vậy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ta: “…”

 

Ta không thể hiểu nổi: “Tại sao phải làm vậy?”

 

Hắn giương tay đặt lên sau cổ ta, theo thói quen ta biết, hắn lại lên cơn chiếm hữu.

 

“Muốn biết xem nàng có yêu ta không.”

 

Hồng Trần Vô Định

Ta tức không chịu được: “Ta nếu không yêu chàng, sao lại ngủ với chàng?”

 

Hắn nghiêm túc suy nghĩ, rồi nói với vẻ đáng ghét: 

 

“Với tính cách của nàng, nàng thấy có hợp lý không?”

 

Ta: “…”

 

Đáng ghét, lại bị hắn nắm thóp rồi.

 

Hắn lại tiếp tục: 

 

“Còn nhớ ta từng dạy nàng ‘hận’ là thế nào không? Nàng bảo mệt. Vậy giờ ta dạy nàng thứ khác. Diểu Diểu, cảm xúc đêm qua nàng dành cho ta, gọi là ‘yêu’.”

 

Ánh mắt hắn lộ ra sự cố chấp và điên cuồng mà ta chưa từng thấy, khiến ta đột nhiên hiểu ra điều gì đó: 

 

“Nếu tối qua ta thật sự chọn bỏ đi, thì có phải ta sẽ c.h.ế.t không?”

 

Tề Yển không đáp, xem như ngầm thừa nhận.

 

“Còn nhớ cái quạt làm từ xương mỹ nhân ta từng cho nàng xem chứ? Dù ta chưa từng g.i.ế.c người trước mặt nàng, nhưng thật ra, ta không phải người tốt. Những nơi nàng không biết, ta đã g.i.ế.c rất nhiều người. Vậy nên nếu cần, ta cũng có thể g.i.ế.c người ta yêu. Đây mới là con người thật của ta, Diểu Diểu.”

 

Ta suy nghĩ một lúc, thở dài: “Chàng quả thật rất biến thái.”

 

Tề Yển: “…”

 

Hắn nhếch miệng, như muốn nói gì đó.

 

Ta giơ tay: “Ta hiểu rồi. Chàng mau khỏe lại đi, còn nợ ta hai con thỏ đó.”

 

Hắn im bặt, chỉ nhìn ta chằm chằm. Ta rùng mình vì ánh mắt đó, đành chủ động hôn nhẹ lên khóe môi hắn, rồi nhăn mặt: “Đắng quá.”

 

Hắn cười khẽ, ôm đầu ta kéo xuống, hôn sâu hơn: 

 

“Vậy mới biết, thuốc đắng dã tật.”

 

Ta lườm hắn: “Lưu manh.”

 

Chờ hắn gần khỏi hẳn, chúng ta trở về hoàng cung, mang theo cả hai con thỏ trắng.

 

Cuối cùng, Giang Ninh Dao nhìn ta chằm chằm, rồi đề nghị: 

 

“Tối nay ăn đầu thỏ kho tàu đi?”

 

Ta thấy thật là một ý hay.

 

Sự việc cuối cùng cũng được điều tra đến nơi đến chốn.

 

Toàn bộ âm mưu mưu sát, kể cả nhát d.a.o Lương Tri Ý đỡ trước kia, đều là do người của Lương Chí Mẫn gây ra. 

 

Trong thời gian này, Lương Chí Mẫn còn âm thầm chiêu binh mãi mã, mưu đồ tạo phản, kết đảng tranh quyền. Còn Lương Tri Ý thì bị lật tẩy chuyện dùng hương mê tình để tranh sủng, thậm chí có qua lại với thế lực triều trước, âm mưu làm loạn triều cục.

 

Chỉ một đêm, danh tiếng huynh muội họ Lương sụp đổ, cả hai bị nhốt vào thiên lao.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com