Ta tên là Ân Nhiêu, là công chúa vô dụng nổi danh của nước Ân, à không, theo lời phụ hoàng ta thì phải gọi là “Đại Ân”.
Kỳ thực nước Ân chỉ là một tiểu quốc bé xíu, dựa lưng vào nước Tề, hoàn toàn là chư hầu mà thôi.
Nhưng phụ hoàng nói, nước đã nhỏ rồi, danh hiệu càng phải vang dội, gọi là “Đại Ân” mới khí thế, như thể có thể sánh ngang cùng Đại Tề.
Buồn cười thay, người ta căn bản chẳng buồn để mắt tới.
Trái lại, phụ hoàng ngày ngày sầu lo, sợ một hôm nào đó nước Tề lớn mạnh nổi hứng, liền nuốt trọn nước ta.
Dù sao thì trước đó, đã có ba nước lớn hơn chúng ta bị nuốt sạch, trở thành một huyện của người ta rồi.
Nước Ân binh yếu tướng kém, đừng nói đánh người, giữ mình còn không xong.
Vậy nên phụ hoàng thông minh tuyệt đỉnh của ta vỗ đầu một cái, bảo thử dùng kế mỹ nhân trong ba mươi sáu kế, lập tức đem ta dâng lên long sàng của Tề Yển.
Rồi giao cho ta một nhiệm vụ: không mong làm hồng nhan họa quốc, chỉ cần khuyên được Tề Yển đừng nuốt nước Ân là được.
Trước khi đến, ta đã nghe nói vị hoàng đế nước Tề này trị quốc nghiêm minh, chính sự siêng năng, mở ra thịnh thế cho Đại Tề.
Chỉ là hắn tật xấu không ít, đặc biệt ưa g.i.ế.c mỹ nhân, ai được đưa vào đều c.h.ế.t yểu, hóa thành nắm tro tàn.
Thế nên không ít người đoán, hoàng đế có lẽ sẽ tuyệt hậu, tương lai nước Tề rồi sẽ đi về đâu?
Trên đường tới, ta vừa nghe những lời đồn đãi, vừa xóc nảy xe ngựa, mệt mỏi rã rời, mắt díp cả lại.
Ma ma đi theo nhắc ta một câu: “Công chúa, sắp diện thánh rồi, xin hãy tỉnh táo một chút…”
Hồng Trần Vô Định
Ta gật đầu qua loa, nửa tỉnh nửa mê ngồi trên giường.
Cho đến khi một bàn tay lạnh buốt đặt lên mặt ta, nhẹ nhàng vuốt ve, ta mới thực sự tỉnh táo lại.
Ta đối diện đôi mắt đen sâu không thấy đáy kia, suýt chút nữa quên hành lễ, chỉ ngơ ngác chớp mắt, “Bệ hạ.”
“Hơi buồn ngủ à?”
Người hắn mặc áo bào đen thêu kim long, khí chất thanh nhã lãnh đạm, quả thật như tiên trên trời, chẳng dính chút khói lửa nhân gian.
“Bây giờ thì không buồn ngủ nữa rồi.”
Dù sao thì tay hắn thật sự rất lạnh.
Đầu ngón tay hắn chầm chậm lướt xuống, vòng ra sau, dừng lại nơi gáy ta.
Ta có cảm giác, hắn có thể bóp c.h.ế.t ta bất cứ lúc nào.
Nhưng nhìn sắc mặt hắn lại không giống đang muốn g.i.ế.t người.
Thế là ta cứ ngây ngốc nhìn hắn, mặc cho hắn vừa nhẹ vừa chậm xoa bóp gáy ta.
Thời gian lâu dần, đừng nói, cũng thấy dễ chịu thật.
Một lúc sau, hắn vẫn lạnh nhạt hỏi: “Không sợ trẫm sao?”
Ta được hắn xoa đến nửa lim dim, ừm hai tiếng, “Không sợ.”
Ta ấy à, chẳng có ưu điểm gì, chỉ là lòng dạ rộng rãi, gặp chuyện buồn thì nghĩ ngợi chút là xong, không để bụng lâu.
Huống chi lúc bị đưa đi ta đã hiểu rõ, mình chắc chẳng sống được bao lâu, nên nghe hắn nói vậy cũng không ngạc nhiên lắm.
Tề Yển nhìn ta hồi lâu, cười khẽ: “Nàng còn chưa đáng để trẫm tự mình ra tay.”
Ta nghĩ một lúc, chìa tay ra, chớp mắt hỏi: “Vậy bệ hạ muốn sai người áp giải thần thiếp đi sao?”
Tề Yển: “…”
“Thôi vậy,” hắn buông gáy ta, chuyển sang cởi đai lưng của ta, “nước Ân dâng mỹ nhân thành tâm như thế, trẫm cũng không tiện phụ lòng.”
Tay hắn thực sự quá lạnh, khiến ta nổi cả da gà, bị hắn nhìn thấy liền bật cười: “Sợ rồi sao?”
Ta không hiểu hắn vì sao cứ nhất định muốn người khác sợ hắn, mà với chuyện sắp xảy ra, tuy ta vẫn là khuê nữ chưa gả, nhưng mấy bức họa màu cũng từng xem qua rồi.
Với ta, điều quan trọng chỉ có một, “Bệ hạ.”
“Hửm?”
“Thần thiếp lười động đậy…”
Tề Yển: “…”
2
Tề Yển có lẽ cũng chẳng muốn động tay, trầm mặc chốc lát, liền lật người nằm sang bên, vòng tay ôm eo ta, lạnh nhạt nói: “Ngủ đi.”
Bộ dáng như tiên nhân thanh tâm quả dục, tựa hồ kẻ vừa khiêu khích ta đến mệt mỏi chẳng phải là hắn.
Ta nghĩ ngợi một chút, lặng lẽ kéo chăn che thân mình, lại nghĩ thêm chút nữa, tiện tay đắp luôn cả cho Tề Yển, rồi nhắm mắt ngủ.
Tuy tay hắn lạnh buốt, nhưng thân thể lại rất ấm.
Trời xuân còn rét, ta ngủ một hồi liền lăn vào lòng hắn, trong mộng còn thấy mình ôm một cái lò sưởi lớn, thật thoải mái biết bao.
Tỉnh giấc, bên cạnh đã chẳng còn ai, cung nữ nói Tề Yển đã phong ta làm Quý phi.
Nàng còn kích động hơn cả ta, “Nương nương, người là vị Quý phi đầu tiên của triều ta đó!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Vậy những người tiến cung trước ta thì sao?”
Cung nữ nghẹn lời, “Đều chẳng có danh phận gì… Nương nương ngàn vạn lần chớ bận lòng.”
Ta gật đầu hiểu ý, “Ừ, ta hiểu rồi.”
Đại khái là chưa kịp có danh phận thì đã về chầu với tổ tiên cả rồi.
Tính ra ta được phong Quý phi rồi mới c.h.ế.t, cũng coi như nở mày nở mặt cho nước Ân rồi.
Chỉ không biết Tề Yển định khi nào thì g.i.ế.t ta.
Hắn bận bịu lắm, từ hôm đó ôm ta ngủ một giấc đến nay, đã nửa tháng không bước vào hậu cung.
Nếu là phụ hoàng ta, nửa tháng không lên triều mới gọi là bình thường.
Người trong cung phần lớn đều trọng quyền thế, lúc đầu tưởng ta được sủng ái, còn tới nịnh hót, sau thấy cũng chẳng có gì đặc biệt, lập tức bắt đầu lạnh nhạt.
Ba ngày liền ta chỉ ăn toàn cơm rau nhạt nhẽo, nghĩ một hồi, bèn bảo hai cung nữ còn biết nghe lời, chỉnh sửa lại mảnh đất trống trước điện của ta.
Chuyện này cần phải nói rõ một chút, vì hậu cung của Tề Yển héo úa, nên các cung điện cũng tựa lãnh cung, cỏ dại mọc um tùm, thật uổng phí mảnh đất tốt.
Ta lấy ra mấy hạt giống mang từ nước Ân đến, sai cung nhân trồng xuống, lại căn dặn bọn họ tưới nước, bón phân, làm cỏ v.v...
Tiểu Thúy là cung nữ thân cận nhất của ta, đứng bên tò mò hỏi:
“Nương nương, bệ hạ đã lâu không đến thăm, người sao còn vui vẻ thế?”
Ta nhìn mảnh vườn rau nhỏ, l.i.ế.m liếm môi, “Có người giúp ta trồng rau đó, chẳng vui sao?”
Hồi còn ở nước Ân, ta cũng chẳng được sủng ái, ăn uống tự nhiên cũng chẳng ra sao, mà hậu cung bé nhỏ đầy oán khí, người trong cung của phụ hoàng còn quá đáng hơn cả bên Tề Yển, ta đành tự trồng rau mà sống, thật sự rất cực khổ.
Nay cuối cùng có thể sống nhàn nhã, đúng là hạnh phúc.
Tề Yển cuối cùng cũng nhớ tới ta, lúc đó ta đang ngồi xổm trong vườn, sung sướng vuốt ve mấy mầm non mới nhú.
Lời còn chưa dứt, liền thấy một đôi giày đen viền vàng xuất hiện cạnh mấy mầm non xanh mướt.
Ta ngẩng đầu nhìn, hắn đứng hướng ngược sáng, thần sắc khó thấy rõ, mở miệng liền hỏi:
Nghe người bên dưới nói, nàng muốn… nuôi gà?”
À đúng rồi, ta định nuôi vài con gà, vì đồ ăn ở ngự thiện phòng thực sự không ra gì, đúng lúc phía sau điện có mảnh đất trống, rất thích hợp nuôi gà.
Còn tại sao ta biết nuôi gà? Chỉ có thể nói là, cuộc sống bức bách mà thành.
Ta đem kế hoạch nông nghiệp của mình kể sơ qua với Tề Yển, lại thấy sắc mặt hắn càng lúc càng lạnh, hù dọa cung nhân bên cạnh quỳ rạp xuống.
“Sao không đến nói với trẫm?” Hắn giọng vẫn nhàn nhạt, lại thêm vài phần lạnh lẽo.
“Bệ hạ gần đây không phải bận quốc sự sao?” Ta có chút khó hiểu, “Hơn nữa mấy chuyện này nhỏ nhặt thôi mà.”
Hồi ở nước Ân, phụ hoàng ta nghe mấy việc thế này cũng chẳng buồn quản, dù sao ông cũng có đến tám nữ nhi.
“Chuyện nhỏ?” Tề Yển cười khẩy một tiếng, “Chẳng lẽ Đại Tề ta đã suy bại đến mức để quý phi danh chính ngôn thuận phải tự trồng rau nuôi gà sao?”
Nói đoạn, thái giám bên cạnh hắn lập tức ra hiệu cho thuộc hạ, “Ngự thiện phòng làm việc tắc trách, bảo họ tự đến nhận phạt.”
Tề Yển nhìn mặt ta, khẽ gọi tiểu thái giám, quay sang hỏi ta: “Xem ra nàng có lời muốn nói, muốn cầu tình cho bọn họ?”
Ta không ngờ hắn vẫn luôn nhìn ta, ta hơi khựng lại, rồi lắc đầu, “Không có, thần thiếp chỉ tò mò, bệ hạ định phạt họ thế nào?”
Ánh mắt hắn thoáng lộ ra hứng thú, “Nàng muốn trẫm phạt họ thế nào?”
Lập tức cảm giác xung quanh ai nấy đều khẩn trương nhìn ta.
Ta suy nghĩ rồi mở miệng: “Hay là… để họ giúp thần thiếp trồng rau và nuôi gà? Nói thật thì người làm cũng hơi thiếu.”
Tề Yển: “……”
Sau đó, Tiểu Thúy như từ quỷ môn quan trở về, nói với ta, trước kia cũng từng có tình huống tương tự.
Tề Yển hỏi mỹ nhân kia nên trừng trị hạ nhân ra sao.
Người cầu tình thì bị hắn giết; người muốn trừng phạt hạ nhân, thì hắn tra tấn ngay trước mặt, khiến mỹ nhân sợ đến phát điên.
Tiểu Thúy kể lại mấy cảnh m.á.u me đó mà mặt mày tái nhợt, rõ ràng là vẫn còn sợ.
Còn ta thì nhìn mấy tiểu thái giám ngự thiện phòng đang giúp ta cho gà con ăn, rơi vào trầm tư.
Vị hoàng đế nước Tề này hình như thật sự rất kỳ quặc.
3
Nhưng chuyện đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến kế hoạch nông nghiệp của ta.
Mùa xuân vạn vật sinh sôi, mới một tháng mà cải non trong vườn đã lớn tươi tốt.
Ta mừng rỡ không thôi, nhìn chằm chằm vào mấy lá non, xoa tay cười, “Nước Tề đúng là đất lành nước tốt, hơn hẳn quê nhà ta.”
Tiểu Thúy thấy vậy, nhịn không được lên tiếng:
“Nương nương, giờ ngự thiện phòng đã cẩn trọng lấy lòng người lắm rồi, sao người còn phải giữ khư khư mảnh vườn này?”
“Ta không giữ lấy mảnh đất này, thì chẳng lẽ đi giữ người sao?”
“Nương nương nên giữ… người chứ gì nữa…” nàng giận mà không dám nói, trừng ta một cái, rồi lại ấm ức, “Người không biết đó thôi, tháng này bệ hạ chưa từng bước vào Hoa Ninh cung một lần, bên ngoài lời ra tiếng vào nhiều vô kể.”
“Để họ nói đi, bệ hạ quốc sự bận rộn, chúng ta rảnh thì đừng đi quấy rầy người ta… ồ, ngươi có nghe thấy tiếng gà gáy không? Ta đoán nó đẻ trứng rồi, mau mau, mau đi lấy trứng gà thôi.” Ta vừa nói vừa kéo nàng chạy đến chuồng gà, tiện thể dụ nàng luồn tay vào lấy hai quả trứng ra.