Ta Thật Sự Chỉ Là Lười Chạy Mà Thôi

Chương 8



Ngay cả một kẻ đầu óc đơn giản như ta cũng thấy cạn lời. Đừng nói là con gái ông có làm nổi không, cho dù thật sự g.i.ế.c được Tề Yển, chẳng lẽ nước Ân có thể địch lại nước Tề sao?

 

Nhưng cũng may mà có bức thư này, chứng minh ít nhất vụ ám sát trước đó không phải do nước Ân làm. Dù sao cùng một kế sách, chẳng ai dùng hai lần.

 

Ta thành thật nói mình không có gan ấy, mọi chuyện đều nghe theo sự sắp đặt của hắn.

 

Tề Yển không đáp, chỉ chậm rãi vuốt ve tờ mật thư trong tay. Một hồi lâu mới mở miệng: 

 

“Ân Nhiêu, nàng mong trẫm c.h.ế.t sao?”

 

Ta ngẩn người, rồi ngơ ngác lắc đầu.

 

Hắn cười: “Nhưng nếu trẫm diệt nước Ân, g.i.ế.c hết toàn gia tộc nhà nàng, nàng có mong trẫm c.h.ế.t không?”

 

Ta sững sờ mất một lúc, rồi thành thật đáp: “Thần thiếp… không biết.”

 

“Từ khi thần thiếp vào cung đến giờ, bệ hạ luôn đối xử với thần thiếp rất tốt. Thần thiếp cũng từng nghe qua bệ hạ trị quốc có đức. Trong lòng thần thiếp, bệ hạ là một minh quân, đáng được thiên thu vạn đại, thọ cùng trời đất.”

 

Hắn nghe như không nghe, chỉ chậm rãi tiến lại gần, nâng cằm ta lên, ánh mắt thâm trầm khó đoán: 

 

“Vậy còn tâm tư riêng của nàng thì sao? Có mong trẫm c.h.ế.t không?”

 

Giọng hắn rất nhẹ, nhưng ta lại không hiểu sao lại nhớ đến những đêm hắn ôm ta, hơi thở phả bên tai, trong miệng gọi tên ta đầy ám muội.

 

“Ân Nhiêu…”

 

Hai chữ ngắn ngủi, bị hắn gọi ra như mê hoặc lòng người.

 

Ta như bị hút vào đôi mắt sâu như đáy hồ kia, không kìm được mà đáp: “Không mong.”

 

Vừa dứt lời, môi ta đã bị hắn chặn lấy, hôn đến khi ta không thở nổi mới chịu buông ra, khóe môi còn mang theo ý cười thỏa mãn: 

 

“Vậy trẫm sẽ sống cho thật tốt.”

 

Giọng hắn nhẹ tênh, như gió thoảng mây trôi, vậy mà lại giống như vừa thề hứa một lời hệ trọng.

 

Trong lòng ta có chút nghi ngờ, cảm thấy hắn dễ dỗ quá mức, lặng lẽ đưa tay chạm vào bờ môi còn đang sưng lên, không kìm được hỏi ra điều nghi ngờ đã ấp ủ bấy lâu: “Vậy bệ hạ đối với Thục quý phi là thật lòng sao?”

 

Có hơi vượt phép, nhưng không biết vì sao, ta vẫn muốn biết.

 

Hắn đã ngồi xuống lại, kéo ta vào lòng, thản nhiên: “Diễn trò thôi.”

 

“Nhưng dù gì nàng ấy cũng đã đỡ một đao vì bệ hạ.”

 

Hắn bắt đầu xoa bóp sau gáy ta, giọng bình thản: 

 

“Thì sao? Nếu vì chắn một đao mà trẫm phải động lòng, vậy thì mười mấy tên thị vệ từng chắn đao cho trẫm trong cung, trẫm cũng phải động lòng hết à?”

 

Nói vậy cũng đúng thật.

 

Sau đó, Tề Yển không nhắc đến quốc sự nữa, chỉ lười biếng tựa vào người ta như đã rất lâu rồi chưa được nghỉ ngơi yên ổn, vẻ mỏi mệt hiện rõ.

 

Hắn chắc đang bày một bàn cờ lớn, mà ta thì giờ cũng xem như cùng chiến tuyến với hắn, ít nhất là sống c.h.ế.t tương liên. 

 

Ta không cầu giúp gì được cho hắn, chỉ mong bản thân đừng gây thêm rắc rối là tốt rồi.

 

Vì vậy ta cứ thế để hắn ôm suốt một buổi chiều, mãi đến lúc hắn sắp đi, lại gọi ta giữ lại, hỏi:

 

“Nàng khuê danh là gì?”

 

“Diểu Diểu…” Ta hiếm khi đỏ mặt, khẽ nói, “Lấy từ câu *Thương thương trúc lâm tự, diểu diểu chung thanh vãn.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

(*Thương thương trúc lâm tự, diểu diểu chung thanh vãn: Chùa Trúc Lâm xanh thẳm, tiếng chuông chiều văng vẳng)

 

“Diểu Diểu,” hắn nhẹ nhàng lặp lại, môi mang ý cười, “Rất hợp với nàng, nghe thật dễ thương.”

 

Ta tức giận trừng hắn một cái, rồi giống như trốn chạy, vội vã rời đi.

 

Những ngày sau đó, Tề Yển vẫn ngày nào cũng đến thăm Lương Tri Ý, đối với ta thì hờ hững lạnh nhạt, chỉ là nửa đêm lại bắt đầu leo cửa sổ vào phòng, ôm ta một hồi gặm cắn mới chịu yên.

 

Chữ “Diểu Diểu” bị hắn gọi đến độ hoa cũng nở được rồi, còn luôn ép ta gọi tự danh của hắn: “Mặc Chi.”

 

Hắn cười ta như tờ giấy trắng, còn hắn là người cầm bút, muốn viết gì thì viết, muốn vẽ gì thì vẽ.

 

Về chuyện này, ta chỉ có một câu để nói: “Bệ hạ, hơi ghê một chút rồi đó…”

 

Hắn liền cắn nhẹ sau gáy ta một cái, hỏi: “Gọi ta là gì?”

 

Ta: “……”

 

“Mặc Chi, chàng thật sự hơi ghê đó.”

 

Hắn chẳng giận, vẫn hôn hít khắp mặt ta, vừa cười khúc khích vừa ra vẻ đắc ý.

 

Sự điên rồ như vậy kéo dài hơn nửa tháng. Đến khi Lương Tri Ý đã bình phục hơn nửa, Tề Yển hạ lệnh cho Lương Chí Mẫn dẫn binh tiến đánh nước Ân.

 

Chỉ dụ ban ra, ta không khỏi cảm thấy bất an, bởi một khi chiến tranh bắt đầu, giữa ta và Tề Yển, dù không nói ra, cũng sẽ vĩnh viễn có một bức tường chắn giữa.

 

Dù sao thì, ta vốn là công chúa của nước Ân.

 

Đúng lúc đó, Lương Tri Ý mới khỏi bệnh tới tìm ta, đưa cho ta một mảnh giấy viết: 

 

“Thu phong khởi, chiến cổ lôi.” (Gió thu nổi, trống trận dậy vang)

 

Ta không hiểu ý nàng, nhưng vẫn nhận lời gặp.

 

Nàng vóc dáng yếu đuối, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự kiên định: 

 

“Nương nương, thần thiếp có một bài thơ không hiểu, muốn thỉnh giáo nương nương.”

 

Ta: “?”

Hồng Trần Vô Định

 

Nàng liền ngâm: “Giang Nam Giang Bắc cựu gia hương, tam thập niên lai mộng nhất trường.”  

 

(Giang Nam Giang Bắc chốn quê xưa, ba mươi năm qua như một giấc mộng)

 

“Nương nương có biết ý nghĩa là gì không?” 

 

Ta: “Không biết...”

 

Từ nhỏ ta đã không được phu tử dạy dỗ, cầm kỳ thư họa cái gì cũng chẳng rành, có thể đọc được chữ lớn cũng là nhờ ma ma ngày xưa.

 

Lương Tri Ý dường như không ngờ đến câu trả lời ấy, ngạc nhiên đến độ giận dữ: 

 

“Đây là thơ nói về nỗi đau mất nước đó!”

 

Ta gật gù: “Ồ! Thì ra là thế à.”

 

Lương Tri Ý ngẩn ra, hai mắt trừng ta như muốn nói “ngươi đúng là vô phương cứu chữa.”

 

Ta lại hỏi: “Mà chẳng phải ngươi cũng biết ý thơ đó là gì rồi sao?”

 

Sắc mặt nàng có chút xấu hổ, hít sâu một hơi mới tiếp tục: 

 

“Nương nương, bệ hạ đã quyết định xuất binh chinh phạt nước Ân. Tính theo thời gian, trong vòng ba tháng, nước Ân e là… Nương nương, mối thù mất nước, sao có thể dễ quên!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com