Ta Thật Sự Chỉ Là Lười Chạy Mà Thôi

Chương 3



Ta đoán hắn thấy phiền phức, dứt khoát phong ta làm hoàng hậu, khỏi phải để đám đại thần ngày ngày bàn xem ai xứng danh mẫu nghi thiên hạ.

 

Dù sao ta cũng từng “độc sủng hậu cung”, giờ làm hoàng hậu cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

 

Chỉ là, nhìn hai tân nhân rực rỡ trước mắt, đầu ta hơi choáng.

 

Trời xanh chứng giám, ta chỉ muốn an ổn trồng rau nuôi gà, không hề muốn quản lý hậu cung đâu…

 

Nhưng Tề Yển lại đem mảnh vườn và chuồng gà ra đe dọa, thế nên ta đành nghiến răng nghiến lợi giả bộ làm một hoàng hậu đoan trang hiền đức.

 

Đến tối, ta đã mệt như tôm luộc, vừa bảo Tiểu Thúy bóp vai vừa than vãn: “Sao phượng quan của hoàng hậu nước các ngươi nặng thế?”

 

Ta thấy phượng quan của hoàng hậu nước Ân nhà ta, nhẹ hơn nhiều.

 

Đúng là đại quốc có khác, đến đồ đội lên đầu cũng nặng đè vai.

 

Tiểu Thúy thì cười đến sắp rách miệng: “Nương nương, đó là vì địa vị người nặng mà! Giờ thì có ai tranh sủng cũng chẳng thể lay động được địa vị người nữa rồi.”

 

“Nô tỳ thấy ban ngày sắc mặt Lương phi không tốt, chắc không dễ đối phó. Còn Thục phi thì trông có vẻ hiền lành, nhưng nương nương người cũng phải cẩn thận, chó cắn người thường chẳng sủa đâu…”

 

Không biết tiểu nha đầu này còn nhỏ tuổi mà ham đấu đá cung đình ghê gớm, ta nghe mà đau đầu, liền ngắt lời nàng: “Gà đêm nay ngươi đã cho ăn chưa?”

 

Tiểu Thúy: “Vâng, nô tỳ đi ngay…”

 

Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.

 

Sắp đến giờ đi ngủ, Tề Yển đến, chẳng làm gì, chỉ ôm eo ta, định ngủ.

 

Trước khi ngủ, hắn cúi đầu ngửi cổ ta, bỗng mở miệng: “Nàng đổi mùi hương à?”

 

Ta đã mơ màng sắp ngủ, mắt díp cả lại, uể oải nói: “Không có, thần thiếp xưa nay không dùng hương, chắc là ban ngày gặp hai muội muội nên vướng mùi vào người thôi.”

 

Mùi của ta cùng lắm cũng chỉ là mùi cải non mà thôi…

 

Ban ngày Thục phi có mùi hương nhàn nhạt dễ chịu, nghe nói là phương thuốc gia truyền.

 

Tề Yển lại tỏ vẻ không vui, kéo ta dậy: “Đi tắm.”

 

“Thần thiếp tắm rồi.” Ta ngáp một cái, cảm thấy hắn thật phiền.

 

“Vậy thì đi gội đầu,” hắn giọng nhàn nhạt, nhưng không thể trái lệnh, “hoặc là, trẫm không ngại kéo nàng đi tắm cùng.”

 

Cơn buồn ngủ tức thì biến mất, ta lồm cồm bò dậy, uể oải đi gội đầu, đầu còn ướt đẫm đã định leo lên giường ngủ, kết quả bị Tề Yển – người giám sát toàn quá trình – kéo lại: “Lại đây.”

 

Hồng Trần Vô Định

Khi ta thật sự buồn ngủ thì trời sập cũng không ngăn được ta ngủ.

 

Tề Yển tựa trên giường, ta nhịn cơn buồn ngủ nhìn vào đôi mắt thâm sâu của hắn, nghĩ nghĩ, dứt khoát chui vào lòng hắn, tựa trán vào n.g.ự.c hắn mà ngủ.

 

Nửa tỉnh nửa mê dường như nghe thấy hắn khẽ thở dài, rồi cầm khăn lau tóc cho ta.

 

Nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến ta đâu? Ta đang ôm lò sưởi ngủ ngon lành cơ mà.

 

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tiểu Thúy báo với ta, Tề Yển đã miễn lệ sáng sớm phải vấn an, còn đặc biệt dặn Thục phi rảnh thì đừng tới Hoa Ninh cung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Vốn dĩ ta cũng chẳng muốn dậy sớm chỉ để nghe mấy lời cung kính, nên nghe vậy rất vừa lòng.

 

Chỉ là Thục phi lại không vui, ba lần bảy lượt nhắn rằng nếu nàng không thể đến thỉnh an, thì hy vọng ta có thể đến cung của nàng ngồi một lát.

 

Ta chẳng muốn đi, nhưng Tiểu Thúy cứ lải nhải bên tai: 

 

“Nương nương, đây là cơ hội tốt để đánh phủ đầu đấy ạ!”

 

Ta đau đầu quá, đành mang theo một đĩa bánh hoa đào mà đến.

 

Thục phi tên là Lương Tri Ý, vốn là công chúa út của nước Lương. Nghe nói sau khi nước Lương bị thôn tính, tất cả nam nữ thành niên trong tông thất đều bị xử trảm, chỉ còn nàng và đệ đệ nhỏ tuổi được giữ lại ở Lương huyện.

 

Vài năm sau, chính đệ đệ ruột đã đưa nàng tiến cung.

 

Lương Tri Ý có dung mạo tựa như nữ tử vùng Giang Nam, vóc dáng mảnh mai, chỉ ngồi yên trong đình đã như một bức tranh thủy mặc.

 

“Hoàng hậu nương nương vạn an.” Thấy ta tới, nàng dịu dàng hành lễ, “Thần thiếp đã sớm nghe danh nương nương hiền đức, vẫn luôn mong được gần gũi. Hôm qua vội vàng, chưa kịp chuyện trò nhiều, hôm nay đặc biệt mời nương nương đến Thính Vũ Hiên, nương nương sẽ không trách chứ?”

 

Giọng nàng ôn nhu dễ nghe, pha chút âm điệu của vùng Ngô, cộng thêm hương thơm nhè nhẹ từ thân thể, khiến nửa người ta mềm nhũn, “Không đâu, không đâu.”

 

Tiểu Thúy lén nhéo tay ta, ý bảo ta nên giữ chút uy nghi của bậc mẫu nghi thiên hạ.

 

Nhưng ta chẳng buồn để tâm, hớn hở đưa đĩa bánh hoa đào ra: “Điểm tâm cung ta làm, ngươi nếm thử xem.”

 

Lương Tri Ý khẽ cười, từng miếng nhỏ nhai chậm rãi, hồi lâu ăn hết một cái, còn lại đều vào bụng ta cả.

 

“Nương nương trông yếu đuối thế mà hóa ra ăn khoẻ thật đấy.” Nàng cười nói.

 

Nghe vậy ta cũng không giận, “Đều là lương thực cả, bỏ đi thì tiếc.”

 

Trong lòng thầm nghĩ: thật ra ta không gầy, chỉ là giấu kỹ thôi, Tề Yển cứ thích véo lớp thịt mềm bên hông ta mà nghịch.

 

Không đúng, sao lại nghĩ tới hắn chứ?

 

Ta với hắn tổng cộng cũng chỉ ngủ với nhau có hai lần, sao những chi tiết như thế lại nhớ rõ thế này?

 

Lúc ta đang hồn phiêu mộng tưởng, mới mơ hồ nghe thấy Lương Tri Ý hỏi gì đó.

 

Nàng hỏi Tề Yển thích ăn gì, nàng muốn tự tay làm ít đồ ăn đưa tới.

 

Ta nghĩ một lát, không chắc lắm, “Chắc là… trứng hấp?”

 

Lương Tri Ý: “?”

 

Tối hôm đó, Tề Yển lại đến, sớm hơn hôm trước một chút, vừa vào đã ngửi được mùi hương trên người ta.

 

“Gặp Thục phi rồi à?” Hắn hỏi vậy, nhưng dường như không bất ngờ, rồi lập tức sai người hầu hạ ta tắm rửa thay y phục.

 

Ta vừa gội đầu xong còn đang quấn tóc đi ra, liền bị hắn kéo lại, giật lấy khăn trong tay ta, tự mình lau tóc cho ta.

 

Một loạt động tác lưu loát liền mạch, khiến ta chưa kịp phản ứng đã tựa vào lòng hắn rồi.

 

Ta lúc ấy mới kịp phản ứng, “Bệ hạ không thích mùi hương trên người Thục phi sao?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com